Trì miên - Chương 06: Mềm như bông?
Cả thân thể Lâm Miên bị giam cầm trong lòng ngực Trì Khâm, cổ tay bị anh nắm đến tê dại, nhìn gương mặt chàng trai gần trong gang tấc.
Mũi vuốt ve chóp mũi mình, ánh mắt đào hoa của Trì Khâm thật hấp dẫn, nhưng màu con ngươi đen tối u ám, không có cảm giác thâm tình nỏng bỏng, ngược lại làm người ta hoảng hốt khi đối diện với ánh mắt này.
Hàm răng đang cắn chặt của Lâm Miên bị đầu lưỡi chọc vào cạy mở, người đối diện cũng không vừa lòng với kháng cự này, bàn tay to đang nắm chặt ở cằm, chàng trai ngậm lấy môi dưới cô cắn xé thịt mềm bên trong.
Thẳng đến lúc cô không chịu được kêu đau, đuôi mắt Trì Khâm nhếch lên, theo sát.
Nhân cơ hội này tiến vào giữa môi răng, quấn lấy đầu lưỡi cô, câu mút.
Lâm Miên nghe thấy tiếng tim đập của mình, tần suất nhanh như muốn nhảy ra, đinh tai nhức óc, ngăn lại tiếng ve kêu bên ngoài, tiếng loa phát thanh, còn có tiếng người chửi mắng bực bội ngoài hành lang.
Bên tai dồn dập, dính nhớp tiếng thở dốc.
Không thể phân biệt được là của mình hay của Trì Khâm.
Làm cho người khác không có cách nào cưỡng lại, giữa tiếng môi răng dây dưa, tấm tắc tiếng nước.
Lâm Miên phát hiện thời gian này thật dài, Trì Khâm cũng không nhắm mắt, nhìn thần sắc người trước mặt anh đang thay đổi.
Trận này giằng co này cũng giống như nụ hôn, lúc Lâm Miên sắp không thể thở, kết thúc không còn sức lực tựa vào lòng ngực anh. “Thích không?”
Từ đỉnh đầu rơi xuống âm thanh khàn khàn chứa chan tình dục.
Lâm Miên ghé vào trên người anh hít vào không khí mới mẻ, nghe thấy tiếng anh như vừa mới ở trong mơ tỉnh lại, giọng mang theo tiếng khóc nức nở, còn có cảm xúc chưa lắng xuống:
“Không thích, anh là đồ lưu…”
Trì Khâm mút cánh môi cô, thong thả sắc tình, hàm hồ trả lời cô:
“Vậy thử lại.”
Cảm giác quen thuộc lại lần nữa đánh úp lại, thần kinh vốn dĩ đã tê dại lại phóng đại gấp ngàn lần, Lâm Miên thừa nhận môi răng của anh, răng nanh xẹt qua phần thịt mềm mại mang theo cơn đau đớn, mặt lưỡi cọ sát hàm trên kích thích cơn run rẩy.
Ngón tay siết cằm cô buông ra, một bàn tay trượt xuống cổ áo sơ mi của cô, cô xoắn người né tránh, lại bị bàn tay phía sau lưng ấn về trước mặt Trì Khâm, bộ ngực dán vào nhau dâng lên chờ đợi được dâm loạn.
Không khí tiến vào làn da trên ngưc, cúc áo sơ mi bị chàng trai nhanh nhạy cởi bỏ, vạt áo mở rộng.
Lâm Miên cảm thấy một bàn tay mơn trớn xương quai xanh của mình, nội y mở ra rơi ở trên hông, ngón tay thon dài móc lấy áo lót, sau đó là sau lưng.
…trước ngực thả lỏng, thịt vú chưa bao giờ lộ khỏi áo, nhảy ra đánh vào áo của chàng trai.
Tuy rằng chỉ có nửa trên vú cọ sát, Lâm Miên vẫn mẫn cảm nhận thấy được lớp vải cọ sát vào, đầu vú run rẩy.
Còn có, thân thể nóng bỏng xa lạ.
Đầu lưỡi Trì Khâm lại vẽ theo viền môi của cô, buông người trong lồng ngực ra, làm cho thân thể không đè vào sóng thịt.
Lùi ra sau một chút.
Ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng nõn của nữ sinh, sáng lấp lánh.
Eo thon gọn lên trên là bầu vú khả quan, hình giọt nước no đủ xinh đẹp, quầng vú hồng như đôi mắt cô vừa khóc, dụ người khác phạm tội, đầu ti nho nhỏ, cũng cứng lên như ở trong giấc mơ. Dưới bụng Trì Khâm căng chặt.
Anh thích đầu vú như hạt đậu của cô vì mình mà run rẩy.
Bàn tay bao lên vú thịt của cô, chậm rãi xoa, như cục bột ấm áp, đầu vú sẽ đỉnh vào lòng bàn tay mình.
Trì Khâm không khống chế được ngậm lấy vành tai cô, nhìn cô đang cắn môi dưới:
“To thật.”
Lâm Miên cảm giác cơ thể mình mềm như nước, giọng nói khó khăn muốn kêu lên thành tiếng, trước ngực bị anh xoa hơi đau, lại bị ma sát buồn buồn.
“Ưm…” Cô không nhịn được than một tiếng, giọng vốn đã ngọt ngào, lúc này còn không thể tin được đó là mình kêu, cô rũ mắt thấy ngón trỏ của Trì Khâm đang đè ở đầu vú mình, đem đầu vú vừa đỉnh ra lại ấn vào trong.
Lâm Miên nhìn giữa chân mình, dưới lớp quần vải đồng phục đang che giấu một vật, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, mềm giọng cầu xin anh:
“Đừng…”
Trì Khâm xoa sướng, ngón tay thon dài từng cái khảy đầu vú nữ sinh, nhìn sóng thịt nảy loạn, cười khẽ nhìn cô:
“Gọi là Lâm Miên là vì vú mềm như bông?”