Sủng lâu sẽ thành hôn - Chương 7: Trang đầu
Đỗ xe trong gara tầng ngầm, Cố Duy Nhất xuống xe, đi một bước đau đến nhíu mày, Ngôn Mộc không để ý đến cô, khóa xe xong đi tới cửa thang máy, Cố Duy Nhất lè lưỡi, chạy vài bước, bỗng chốc nhảy lên lưng Ngôn Mộc làm nũng, “Anh, cõng em một đoạn!”
Ngôn Mộc đưa tay giữ lấy eo cô nói, “Cố Duy Nhất, không có bản lĩnh thì đừng học người ta đeo giày cao gót!”
Cố Duy Nhất ôm chặt cổ anh thoải mái than thở, “Anh, lâu rồi anh không cõng em phải không?”
Dưới ánh đèn yếu ớt trong gara tầng hầm, người đàn ông thân hình cao lớn, bước chân vững vàng, người con gái trên lưng không chút an phận nhìn quanh, kéo thành chiếc bóng dài.
“Thật sự chân em không thể nào dài ra nữa!” Ngôn Mộc nâng chân cô lên.
“Dừng, tốt nhất là anh đừng nói chuyện!” Cố Duy Nhất oán hận.
*
Ngày hôm sau, quảng cáo Thanh Tuyền tiếp tục quay. Dưới ánh mắt của Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất đổi một đôi bốt đi tuyết, thư thái hơn rất nhiều. Khó trách mọi người đều nói muốn làm mỹ nhân phải trả giá lớn.
Hôm nay tâm trạng Doãn Huyên Huyên rõ ràng tốt lên rất nhiều, phối hợp với Hứa Trạch Dật cũng thành thạo, tiến độ rất nhanh. Trong khi Doãn Huyên Huyên chụp cùng người khác, Hứa Trạch Dật ở một bên đợi, đi tới chỗ Cố Duy Nhất, thản nhiên nói, Cố tiểu thư và Tô tổng của Thiên Thịnh rất quen thuộc?”
Cố Duy Nhất có chút mờ mịt, nhìn quanh một chút, sau đó quay về phía Hứa Trạch Dật, “Hứa tiên sinh đang nói chuyện với tôi?”
“Ha…” Hứa Trạch Dật cười nhạo: “Tin tức ngay trang đầu, Cố tiểu thư cần gì giả ngu!”
“Tin tức trang đầu?” Cố Duy Nhất bối rối, “Lời này của Hứa tiên sinh khiến tôi không hiểu.”
Hứa Trạch Dật nhìn cô, đáy mắt không vui, “Bình sinh tôi ghét nhất là những người dựa vào quan hệ tiến vào giới này!”
“Nhất Nhất, Nhất Nhất, cậu được lên trang đầu.” Vẻ mặt Doãn Huyên Huyên hưng phấn cầm lấy một tờ báo đi qua, tóc dài mềm mại phất qua trước mắt.
Hứa Trạch Dật cũng không thèm nhìn một cái rồi đi, Cố Duy Nhất ngạc nhiên, người này bị điên à? Nhận lấy tờ báo trong tay Doãn Huyên Huyên, đầu đề là tấm hình lớn chiếm nửa trang báo, là ảnh chụp Tô Lương Tần đỡ cô lên xe, anh để tay trên đầu tránh cho cô bị đụng đầu, ‘Người tình mới bên Phó tổng Tô Lương Tần của Thiên Thịnh, quản lý của người mẫu Doãn Huyên Huyên’, bên cạnh còn có tấm hình nhỏ của Huyên Huyên.
Cố Duy Nhất há to miệng, thật đúng là cắt câu lấy nghĩa, Doãn Huyên Huyên buồn bã nói, “Tớ còn nói hôm đó nghe tên Tô Lương Tần có chút quen, thì ra chính là Tô Lương Tần kia, Nhất Nhất, cậu thật không phải bạn tốt, có bạn bè lợi hại thế cũng không nói cho tớ!”
Cố Duy Nhất áy náy, “Huyên Huyên, anh Lương Tần là bạn của anh tớ, tớ cũng không cố ý gạt cậu, chỉ là cậu cũng thấy đấy, anh ấy là khách quen của báo chí, tớ có thể trốn thì sẽ trốn, đây là không kịp chuẩn bị đã lên trang đầu, còn liên lụy tới cậu! Xin lỗi!”
Doãn Huyên Huyên khoát tay, “Quên đi, tớ không trách cậu, chỉ đùa một chút thôi, là tớ thì sẽ mong ngày nào cũng được lên trang đầu!”
“Huyên Huyên, Huyên Huyên. . .” Đạo diễn bên cạnh gọi người, Doãn Huyên Huyên vội chạy tới, Cố Duy Nhất cầm tờ báo, lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Hứa Trạch Dật, cảm giác có gì không đúng, nhưng coi như Hứa Trạch Dật cư xử không khéo là được rồi, nhìn ai cũng không vừa mắt, may mắn anh ta là đại minh tinh, về sau cũng không gặp lại.
Tiện tay ném tờ báo vào thùng rác, anh Lương Tần thật đúng là không để cho người khác bớt lo!
*
Phòng làm việc của tổng tài Thiên Thịnh, Ngôn Mộc ném tờ báo trong tay ra ngoài, sắc mặt tối sầm, “Tô Lương Tần, về sau cậu cách Cố Duy Nhất xa ra chút!”
Vẻ mặt Tô Lương Tần vô tội: “Lời này tớ không thích nghe chút nào, làm chuyện tốt lại còn bị người oán giận? Hôm qua nếu không phải trên đường đụng phải Nhất Nhất, hai chân em ấy sẽ thế nào?”
“Hừ, đeo giày cao gót một ngày không chết được, đừng nói như đã cứu cả hệ ngân hà!” Ngôn Mộc không chút cảm kích.
Tô Lương Tần lắc đầu: “Những năm nay tớ vì công ty làm trâu làm ngựa, mỗi ngày cống hiến mặt mình cho papazari chụp, cậu núp phía sau thì tốt rồi, bây giờ Nhất Nhất nhà cậu xảy ra chuyện lại tìm tớ, có bản lĩnh thì chúng ta đổi cho nhau, tớ ở phía sau, cậu nghênh mặt ra phía trước đi?”
Ngôn Mộc đè mi tâm, “Được, tớ không tranh giành với cậu nữa, mau ra ngoài tìm cô gái khác ăn cơm, di dời sự chú ý của truyền thông, đừng để papazari quấy rầy Nhất Nhất!”
Tô Lương Tần gật đầu, nghiêm mặt nói, “Biết rõ, lần này cũng là tớ khinh địch! Yên tâm đi, sẽ xử lý tốt!”
“Phải rồi. . .” Tô Lương Tần lại nghĩ tới một chuyện, “Lão tổng mời cậu ăn cơm, có đi hay không?”
Ngón tay Ngôn Mộc gõ bàn, nghĩ trong chốc lát, “Tạm thời từ chối đã, mấy ngày nữa tính sau.”
Tô Lương Tần gật đầu, “Được!”
Chờ Tô Lương Tần đi , Ngôn Mộc nhìn điện thoại di động, cầm lên gọi một cuộc, tiếng chuông reo hồi lâu mới có người nhận, “Anh, cứu mạng…” Giọng nói Cố Duy Nhất mang theo tiếng khóc nức nở.
Ngôn Mộc phút chốc đứng lên, trong mắt mang theo sắc bén, “Làm sao vậy?”
“Em bị phóng viên bao vây…”
Ngôn Mộc nghe vậy chậm rãi ngồi xuống, ấn điện thoại bàn, “Trợ lý Vương, đi vào đây!” Vừa lạnh lùng nói, “Đáng đời, anh bảo em cách Tô Lương Tần xa chút em không nghe!”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh huyên náo, “Cố tiểu thư, xin cô nói một chút quan hệ giữa cô và Tô tổng của Thiên Thịnh?”
“Cố tiểu thư, Tô tổng vì lại che chở cô như vậy?”
“Cô là quản lý của Doãn Huyên Huyên, nếu như là tuyên truyền thì cũng phải nghệ sĩ, sao lại là quản lý tuyên truyền? Chẳng lẽ những gì báo nói đều là thật?”
“…”
“Anh. . .”
“Em ở đâu?” Ngôn Mộc nhàn nhạt lên tiếng
“Mới từ Thanh Tuyền đi, bị ngăn ở cửa không đi được !”
“Tới Tiên Tiến trốn, anh phái người đến đón”
Ngôn Mộc cất điện thoại, nhìn về phía trợ lý đã tiến vào, “Tìm hai chiếc xe, một chiếc đưa Doãn Huyên Huyên về, một chiếc đưa Cố Duy Nhất về Cố gia đại trạch! Nhớ kỹ, cắt đuôi phóng viên!”
Trợ lý gật đầu rồi ra ngoài.
*
Cố Duy Nhất bốn năm ngày không dám ra khỏi cửa, ở Cố gia đại trạch tới gần tết, bà nội Cố và mẹ Cố ngày nào cũng ra ngoài sắm đồ Tết, Cố Duy Nhất lại nằm lì ở nhà, mắt to trừng mắt nhỏ với ông nội Cố không dám ra đường, mỗi ngày xem tin tức bát quái giải trí, cho đến đêm ba mươi, báo Thần Tượng có tin Tô Lương Tần và một cô gái trẻ tay trong tay vào quán cafe, ‘Hề Tuyết bên phó tổng Thiên Thịnh, cô quản lý nhỏ bị đá?’
Cố Duy Nhất bĩu môi, anh mới bị đá, cả nhà anh mới bị đá. Nhưng mà cũng tốt, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng chỉ đại minh tinh mới có lực hấp dẫn như vậy, anh Lương Tần lại như một đại minh tinh, riêng blog của Lương Tần đã đến vạn fan, lần này quá bình thường, tốt nhất cô nên an phận một chút, nếu không truyền thông lại thêm vào thêm ra, ‘Cô quản lý nhỏ bị tổng tài đá, khuôn mặt tiều tụy’, cô mới buồn bực sao muốn chết!