Sủng lâu sẽ thành hôn - Chương 6: Quay quảng cáo
Đã đồng ý Doãn Huyên Huyên, tất nhiên Cố Duy Nhất không thể nuốt lời, hôm sau liên lạc rồi tìm quảng cáo của một công ty cô từng viết kịch bản tuyên truyền cho họ. Công ty đó sắp tới chụp một quảng cáo, cần người mẫu dáng người thon thả. Sau khi nghe Cố Duy Nhất miêu tả, họ lập tức cho Doãn Huyên Huyên một cơ hội.
Chỉ là quảng cáo khăn lụa, một đám mỹ nữ chân dài đi qua đi lại trên đường, không có gì đặc sắc cả, chỉ cần có mặt có chân là được. Nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều người cạnh tranh. Công ty kia hợp tác với Cố Duy Nhất nhiều lần, cho Doãn Huyên Huyên cơ hội lớn. Một quảng cáo nhỏ cùng lắm có vài cảnh, quay mất ba ngày, kiếm được năm nghìn.
Tuy không phải là nhiều, nhưng hai người đều vui mừng ăn một bữa no nê. Doãn Huyên Huyên nhận được một cuộc điện thoại, quảng cáo dầu gội đầu nhận cô làm nữ chính, Doãn Huyên Huyên cả kinh há to miệng, cúp điện thoại hưng phấn nhảy dựng lên, “Nhất Nhất, tớ được chọn rồi!!! Cậu thực sự là luckystar của tớ!”
Dầu gội Thanh Tuyền là một hãng lớn trong nước, người phát ngôn của họ từ trước đến nay đều là nữ minh tinh lớn. Nhưng không biết đắc tội với ai lại bị tung ra tin tức một chân đạp hai thuyền. Trong lúc nhất thời, hình tượng thanh thuần giảm bớt, quảng cáo hay phát ngôn đều bị hạn chế đến mức thấp nhất, Doãn Huyên Huyên được chọn đúng là ngoài dự đoán.
“Lúc ấy quản lý họ Hoàng nói Thanh Tuyền muốn sử dụng người mới, tớ còn không tin, bây giờ là thật rồi, haha…” Doãn Huyên Huyên kích động không hiểu, cô không quyền không thế, bằng toàn bộ bản lĩnh của mình, hai năm qua tiếp xúc với bao nhiêu loại quảng cáo nhỏ, nay trúng tuyển Thanh Tuyền, dù chỉ là một quảng cáo nhưng lại là một nhãn hàng lớn, cuối cùng chỉ cách rất gần, rất gần với ước mơ của mình.
Cố Duy Nhất dù thấy có chút không thể tin nhưng cũng cảm thấy vui thay Doãn Huyên Huyên. Dù thế nào, hai năm nay cô ấy cũng liều mạng cố gắng.
*
Tóc Doãn Huyên Huyên quả thực rất đẹp, dài đến bên eo, đen nhánh trơn mượt, hất lên gió quạt vừa thổi, phối hợp với khuôn mặt tinh xảo, thật sự giống như tiên nữ!
“Cắt!” Đạo diễn có chút không vừa ý, tới gần Doãn Huyên Huyên chỉ đạo. “Mặt cô đừng cứng ngắc như vậy, đây là quay quảng cáo, không phải đi catwalk, không cần nghiêm mặt.”
Doãn Huyên Huyên liên tục gật đầu, “Tôi hiểu rồi, đạo diễn, chúng ta làm lại lần nữa!”
Cố Duy Nhất giơ ngón tay cái lên với Doãn Huyên Huyên. Cô ấy khẽ cười với cô, tiếp tục chụp ảnh.
Cố Duy Nhất ngồi xuống ghế trong góc, hôm nay cô đeo đôi giày cao gót mới còn chưa quen, chân đau không thể đi được.
Doãn Huyên Huyên trời sinh để ở trên sân khấu, dưới ánh đèn tự tin ngạo nghễ, xinh đẹp không gì sánh được, chỉ là, giới giải trí không phải chỉ cần nhan sắc thì làm gì cũng được. Sợ là con đường Huyên Huyên chọn còn nhiều gian nan.
“Cô là quản lý của Doãn Huyên Huyên?” Bên tai truyền đến một thanh âm ôn hoà.
Cố Duy Nhất đứng lên gật đầu, “Là tôi, xin chào, anh có chuyện gì không?”
Người nọ cười cười, đưa tay qua, “Tôi là Trịnh Kinh, chúng ta từng gặp nhau.”
Cố Duy Nhất nhìn anh ta, trong đầu chợt loé sáng, đúng là từng gặp hôm Huyên Huyên đến thử vai, lúc về đụng phải anh Lương Tần, người này còn hỏi tên Huyên Huyên.
Cô bắt tay với anh ta, “Cố Duy Nhất.”
Trịnh Kinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Doãn Huyên Huyên, “Cô ấy rất đẹp, rất có tiền đồ!”
“Đúng vậy, Huyên Huyên cũng đã rất cố gắng, cũng cảm ơn các anh đã cho cô ấy cơ hội này!”
“Tôi không phải là người của Thanh Tuyền, tôi bên công ty truyền thông điện ảnh Khởi Nguyên.”Trịnh Kinh tự giới thiệu.
Một nửa giới giải trí đều là giang sơn của Khởi Nguyên, giới giải trí hầu như đều là nghệ sĩ dưới trướng bọn họ. Nhưng mà những lời này đều là của hai năm trước, công ty họ vô cùng hùng mạnh, nghệ sĩ đa tài đa nghệ. Bây giờ mặc dù không đến mức chán nhưng cũng không còn như trước đây.
“Lần quảng cáo này nam chính là Hứa Trạch Dật, tôi đi cùng anh ta.” Trịnh Kinh chỉ cách đó không xa.
Cố Duy Nhất theo Trịnh Kinh nhìn sang, bên cạnh đạo diễn là một người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt thanh tú. Đúng là hai năm qua, lửa không thể không cháy*, Hứa Trạch Dật. Chỉ vì một bộ phim huyền huyễn mà từ đó về sau cuộc đời anh ta lên như diều gặp gió, bây giờ chính là nam thần trong lòng mọi thiếu nữ.
Nhưng Cố Duy Nhất ngược lại, không thích các ngôi sao sáng. Tướng mạo Ngôn Mộc không điểm nào thua kém những nam minh tinh đang hot kia, thậm chí có nhiều thứ hơn chứ không hề kém, nhưng thêm tính cách biến thái kia làm cho Cố Duy Nhất vốn đã miễn dịch với trai đẹp cảm thấy một người tướng mạo hoàn mỹ thì trong đầu họ đều bị mất đi vài dây thần kinh.
Thấy Cố Duy Nhất không lộ ra tâm trạng kích động khi thấy thần tượng như những thiếu nữ khác, Trịnh Kinh có chút ngoài ý muốn, cười cười, “Tướng mạo cô không tồi, liệu cô có muốn tiến vào giới nghệ sĩ không?”
“Tôi?” Cố Duy Nhất chỉ vào mũi mình, lập tức cười, “Anh nói đùa!”
Trịnh Kinh không nói thêm gì cười cười cùng Cố Duy Nhất xem Doãn Huyên Huyên và Hứa Trạch Dật quay quảng cáo.
Dù sao cũng là lần đầu Doãn Huyên Huyên quay quảng cáo lớn, lúc nào cũng tỏ ra không có gì nhưng thật ra vô cùng căng thẳng, cuối cùng đạo diễn nhíu mày, cho tất cả nghỉ ngơi hôm sau tiếp tục.
Thấy Doãn Huyên Huyên bày ra vẻ mặt đưa đám, Cố Duy Nhất đưa một bình nước an ủi, “Ngày đầu khó tránh khỏi căng thẳng, thả lỏng một chút sẽ tốt hơn.”
Doãn Huyên Huyên miễn cưỡng cười cười, “Hy vọng là vậy.”
Hứa Trạch Dật tẩy lớp trang điểm, đi qua trước mặt hai người, mắt nhàn nhạt liếc Doãn Huyên Huyên rồi không nói một câu đi thẳng. Thấy thần tượng nhìn mình như vậy, tâm trạng Doãn Huyên Huyên càng thêm khó chịu.
Đến studio Thanh Tuyền, Thai Tử Vũ dựa vào cột điện ngay đường chính chờ hai người, thấy hai người ra vội vàng chạy đến đứa hai củ khoai lang nướng nóng hổi trong tay cho Doãn Huyên Huyên, “Mau, cậu thích ăn cái này nhất, tớ mua cho cậu đấy.”
Doãn Huyên Huyên liếc cậu một cái, quay đầu đi trước, Thai Tử Vũ xoay mặt nhìn về phía Cố Duy Nhất: “Đây là thế nào?”
Cố Duy Nhất khinh thường liếc một cái: “Bây giờ mới nhớ đến tôi? Khoai lang nướng của tôi đâu?”
Thai Tử Vũ gãi đầu lúng túng, “Ngại quá, tôi quên cậu và Huyên Huyên đi với nhau.”
Sớm không thèm để ý đến Thai Tử Vũ, Cố Duy Nhất tạo cơ hội, “Hôm nay tâm tình Huyên Huyên không tốt, cậu đi an ủi một chút, nhớ kỹ, đừng nói bậy.”
Thai Tử Vũ vội vàng gật đầu, vui mừng đuổi theo.
Hôm nay đã là hai mươi tư tháng chạp, mấy ngày nữa là năm mới, cây bên đường đều được trang trí thêm màu sắc đẹp đẽ.
Điện thoại vang lên, Cố Duy Nhất nhìn, là Ngôn Mộc gọi tới, bố mẹ Cố đều đã trở về Cố gia đại trạch, để Ngôn Mộc với Cố Duy Nhất tự mình ăn ở nhà. Ngôn Mộc mua căn phòng nhỏ ngay gần công ty, ngày thường tan tầm muộn sẽ ở đó. Càng gần Tết việc trong công ty càng nhiều, thấy Ngôn Mộc gọi tới cô mới phát hiện hơn một tuần rồi không gặp anh.
“Buổi tối anh sẽ về sớm, mẹ để lại sủi cảo, em về trước nấu đi!” Giọng nói Ngôn Mộc mang theo chút khàn khàn, mấy ngày này chắc nghỉ ngơi không được tốt.
Cố Duy Nhất chép miệng, “Được!” Cũng biết sai bảo cô, dù cả đời chỉ biết nấu nước đun sủi cảo, nấu mì ăn liền, nhưng không phải lần nào cũng để cô nấu chứ!
Cố Duy Nhất để Thai Tử Vũ đưa Doãn Huyên Huyên về trường học, một mình đứng bên đường bắt xe, đúng lúc tan tầm, không thể bắt được taxi, Cố Duy Nhất đành khập khiễng đến bến xe bus, cảm giác lòng bàn chân như ma sát với thuỷ ngân. Đều do ngày thường cô ăn mặc thoải mái, khi nào cần thiết mới dùng đến giày cao gót, so với Doãn Huyên Huyên như cách 15-16cm.
“Nhất Nhất. . .” Một chiếc xe ngừng lại bên người cô.
Cố Duy Nhất quay đầu, bắt gặp Tô Lương Tần từ trên ghế lái đi xuống, nhìn cô nhíu mày, “Đây là thế nào?”
Cố Duy Nhất chỉ chân bĩu môi, “Đau chân!”
Tô Lương Tần cười cười, tiến lên đỡ cô vào trong xe, “Đi thôi, đưa em một đoạn!”
Cố Duy Nhất lên xe, lông mày thanh tú nhíu lại, “Anh Lương Tần, anh chỉ định đưa em một đoạn? Không định đưa em trở về, không bằng để em ngồi xe bus.”
Tô Lương Tần quay đầu nhìn cô một cái, cười, “Anh đi đường đó, diêm vương nhà em tan tầm đi qua vừa vặn có thể ném em sang xe cậu ta.”
“Vậy cảm ơn anh Lương Tần!”
Trên đường, Tô Lương Tần gọi cho Ngôn Mộc, ở ngay ngã tư đường chuyển Cố Duy Nhất sang cho anh, Ngôn Mộc nhìn chân Cố Duy Nhất, lông mày nhíu lại, không nói một lời.
*
Cuộc sống thường ngày của Cố Duy Nhất:
Cố Duy Nhất 7 tuổi và Ngôn Mộc 14 tuổi:
“Cố Duy Nhất, giúp anh rót cốc nước. . .”
“Được!” Cô bé phấn điêu ngọc mài bước cặp chân ngắn lên ghế run rẩy rót chén nước, chạy đến thư phòng đưa cho thiếu niên ở sau bàn học tập, “Anh, nước.”
“Được.” Thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên nhận chén nước uống một ngụm.
“Anh, em nghe lời như thế có thể ăn kẹo không?” Bé gái mở to mắt nhìn thiếu niên.
“Không được!” Thiếu niên chém đinh chặt sắt từ chối!
Hai mắt cô bé chớp chớp, miệng mím lại, bắt đầu gào khóc: “Hu hu hu…”
Thiếu niên sau bàn đọc sách chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi lạnh lùng lướt qua khuôn mặt nhỏ. Bé gái bỗng chốc ngừng khóc, muốn khóc lại không dám, trên mặt đọng lại nước mắt chưa khô, thút tha thút thít, “Anh uống chậm chút… đừng để bị nghẹn!”