Sủng lâu sẽ thành hôn - Chương 5: Bàn chuyện nhân sinh
Buổi tối, Cố Duy Nhất mặc đồ ngủ gấu mèo màu đen ôm husky ngồi trên sô pha, hai mắt sáng ngời, mẹ Cố đi uống nước thấy cô, nhíu mày, “Nhất Nhất, sao giờ này còn chưa ngủ?”
Cố Duy Nhất nhìn nhìn đồng hồ treo tường, mười một giờ mười lăm, “Con không ngủ được, mẹ ngủ trước đi!”
Mẹ Cố nhìn thoáng qua: “Tiểu Mộc chưa về, con!ngồi đây chờ nó trở lại, trong nồi còn canh, đến lúc đó hâm nóng lại cho nó uống.”
Cố Duy Nhất mím môi, hai người họ không phải là ruột thịt đâu! Nói thật, từ nhỏ đến lớn cô cảm thấy bố mẹ đối với Ngôn Mộc tốt hơn đứa con ruột như cô nhiều, nhưng cô không ghen tị, dù sao thân thể mẹ không tốt, bố không có thời gian chăm sóc cô, từ nhỏ cô được Ngôn Mộc dạy bảo, sao cô có thể ghen tị với anh, đánh chết cô cũng không ghen tị đâu.
Thời gian trôi qua, mí mắt Cố Duy Nhất dần khép lại, nhưng tiếng mở cửa làm cho cô bỗng chốc bừng tỉnh, từ trên ghế salon ngồi dậy. Ở cửa, cánh tay Ngôn Mộc cầm lấy chiếc áo khoác, mang theo khí lạnh của trời đêm.
Thấy Cố Duy Nhất ngồi trên sofa, lông mày Ngôn Mộc cau lại cất bước đi đến, “Em ngồi đây làm gì?”
Cố Duy Nhất dụi mắt nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười hai giờ đêm. Cô đi lên phía trước, ngẩng đầu nhìn anh định tính sổ chuyện sáng nay, nhưng thấy thái độ bình tĩnh của anh theo bản năng nuốt nước miếng một cái, nhận lấy áo khoác trên tay anh, khuôn mặt nháy mắt biến thành tươi cười, “Trong phòng bếp có canh, anh muốn uống không?”
Ngôn Mộc liếc cô một cái, đôi chân dài lướt qua về phòng ngủ của mình, Cố Duy Nhất treo áo khoác của anh lên rồi theo sau, không quên mang theo tiểu Bảo nằm trên ghế sofa. Đi vào phòng ngủ của Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất đá bay dép, ôm husky ngồi xếp bằng trên giường, mắt nhìn Ngôn Mộc chằm chằm.
Ngôn Mộc cởi tây trang, buông lỏng cà vạt, tháo đồng hồ, xoay người nhìn về phía cô, hai mắt mờ mịt, “Cố Duy Nhất, em lăn xuống giường ngay.”
Cố Duy Nhất không hề để ý, Ngôn Mộc mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng từ nhỏ bị Ngôn Mộc đuổi đã thành thói quen, biết rõ anh thích sạch sẽ thì phương pháp tốt nhất chính là ‘không biết xấu hổ’, câu ‘Người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch’ thật sự là dùng được mọi lúc mọi nơi.
Mắt thấy bàn tay trắng nõn duỗi tới, Cố Duy Nhất ôm tiểu Bảo lui về sau, mở miệng, “Anh, công việc ở Lưu Niên của em bị mất rồi !”
Ngôn Mộc nhíu mày, “Không phải hôm trước em nói có thể đi làm sao?”
Nhắc tới việc này, Cố Duy Nhất lại thở dài, duỗi chân nằm sấp trên giường, bắt đầu thao thao bất tuyệt mắng Thai Tử Vũ, mắng xong lại nói chuyện Doãn Huyên Huyền muốn cô làm quản lý cho anh nghe.
“Anh, anh nói xem, em có nên nâng Huyên Huyên thành đại minh tinh không, như vậy em sẽ trở thành kim bài, đến lúc đó cần gì biên kịch, đằng sau có một đám người xếp hàng nịnh bợ, em muốn tìm đạo diễn nào quay kịch bản của mình thì chọn đạo diễn đó…” Vẻ mặt Cố Duy Nhất tràn đầy mơ ước.
Ngôn Mộc liếc cô một cái thật sâu, đưa tay xách cổ áo ném cô từ trên giường ra ngoài cửa, “Anh muốn ăn canh!”
Cố Duy Nhất phủi mông một cái, lẩm bẩm đi về phía phòng bếp .
Đợi đến lúc cô bưng hai chén canh từ phòng bếp trở lại, Ngôn Mộc đã tắm rửa xong , ga giường đã đổi mới , Cố Duy Nhất ngồi xuống, thái dương Ngôn Mộc nhảy lên, nghiến răng nghiến lợi, “Cố – Duy – Nhất!”
Cố Duy Nhất cúi đầu uống canh trong tay, khóe miệng lộ ra dáng vẻ ăn vụng tươi cười, hừ, ai bắt xách cô, đáng đời!
Ngôn Mộc nhịn xuống cảm xúc muốn ném cô ra ngoài, sau đó nhìn cô nhàn nhạt, “Em định làm quản lý cho Doãn Huyên Huyên?”
Cố Duy Nhất ngẩng cao đầu, “Đương nhiên, nếu đã đồng ý với cô ấy thì phải giữ lời, nhưng mà em biết rõ khả năng của mình, không phải là làm quản lý trên giấy tờ, cùng lắm cũng chỉ giúp cô ấy lôi kéo vài quảng cáo, kiếm chút tiền nhỏ, công việc phải tự tìm!”
Kiếm chút tiền nhỏ? Ngôn Mộc bắt lấy trọng điểm.
Anh nhàn nhạt liếc một cái, “Em rất thiếu tiền sao?”
Cố Duy Nhất sững sờ, cười hai tiếng, “Tiền là thứ tốt, ai không thích chứ!”
Ngôn Mộc cười nhạo một tiếng, “Em làm gì anh cũng mặc kệ, em thích là được, nhưng anh cảnh cáo trước, Cố Duy Nhất, giới giải trí không sạch sẽ, đừng gây chuyện, hiểu không?”
“Gây chuyện?” Cố Duy Nhất thiếu lễ độ liếc mắt.
“Em đây nữ tính ngu ngốc, vai không thể khiêng tay không thể vác, có thể gây ra chuyện gì?”
“Có phải nữ tính hay không anh không biết, nhưng ngu ngốc là thật.” Ngôn Mộc trào phúng không chút lưu tình.
Cố Duy Nhất không vui đứng thẳng người, ưỡn ngực: “Em xinh đẹp như hoa, thiên tư quốc sắc, sao lại không nữ tính?”
Đôi mắt Ngôn Mộc bống chốc tĩnh mịch, quan sát cô từ trên xuống dưới, đồ ngủ gấu mèo, đầu tóc lộn xộn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trước ngực, khinh bỉ, “Người ta dáng người như hoa đều hơn em!”
Cố Duy Nhất theo ánh mắt anh, trong đầu oanh một tiếng dậm chân, Ngôn Mộc tức thời đẩy cô ra ngoài, Cố Duy Nhất liều mạng đẩy khung cửa, hai mắt ngập nước nhìn Ngôn Mộc, “Anh, em tới nhắc nhở anh, không được phép bán đứng em, đã nghe chưa?” Những lời này không phải không có nguyên do, đều đã có “huyết lệ sử”!
Ngôn Mộc nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, “Ra ngoài, anh không có thời gian rảnh quản chuyện hư hỏng của em!”
Mắt thấy cửa ngay trước mắt đóng kín, Cố Duy Nhất lui về sau mũi co lại một cái, thiếu chút nữa thì đụng phải cái mũi kiêu ngạo của cô rồi!
Ngôn Mộc nhìn ga giường bị vân vê nhiều nếp, tức giận hừ một tiếng, lên giường, tắt đèn, ngủ!
*
Sáng sớm hôm sau, Cố Duy Nhất mặc quần áo tử tế xuống lầu, bữa sáng cũng đã bày xong, chờ cô xuống dùng cơm. Ông nội Cố đã an tĩnh ngồi đó đọc báo, ông cụ bảy mươi lăm tuổi mà tinh thần vẫn khỏe mạnh, mặt mày hồng hào, một nhà đầy đủ ngồi xuống ăn cơm.
Mẹ Cố lấy ra một ảnh chụp đưa cho Ngôn Mộc, “Tiểu Mộc a, đây là dì con đưa, có muốn đi xem mắt xem có hợp không?” Vẻ mặt mẹ Cố chờ đợi, đứa con trai này của bà đã 30 tuổi, hết năm nay là sang 31, đối với phụ nữ không có hứng thú, lớn thế mà một người bạn gái cũng không dẫn về, vốn không định nhúng tay vào chuyện tình cảm của bọn trẻ, nhưng hơn 30 tuổi không tìm được bạn gái, có thể trở thành người cô đơn đó…
Tay Ngôn Mộc cầm bánh quẩy, khoé miệng giật giật, lại nữa rồi…
Hai mắt Cố Duy Nhất sáng long lanh, lấy ảnh chụp từ chỗ mẹ Cố lại gần, chăm chú nhìn đi nhìn lại rồi kéo ống tay áo Ngôn Mộc bên cạnh, “Anh, người này rất được, tóc dài, mắt to, dáng người cũng nóng bỏng, trước sau vểnh lên, miệng này chính là miệng anh đào trong truyền thuyết đi?”
“Anh, người này so với người trước môi dày hơn rất nhiều, dì Diệp cuối cùng đã làm được một việc tốt.” Cố Duy Nhất tán thưởng, người dì này chính là mẹ của Thai Tử Vũ, bình thường không có chuyện gì làm thích nhất là đi mai mối cho người khác, mặc dù đến giờ chưa có một đôi nào thành, nhưng đối với công việc hồng nương lại vô cùng thích thú.
“Phải không?” Ngôn Mộc nhàn nhạt mở miệng.
Cố Duy Nhất không ngừng gật đầu, thuận tay đưa ảnh chụp đưa cho anh, “Không nói nhiều, anh xem một chút…”
Ngôn Mộc nhìn Cố Duy Nhất, cũng không tiếp nhận, chỉ nhàn nhạt lướt qua, môi mỏng khẽ mở, “Trán quá rộng, xương gò má quá cao, môi quá mỏng, mắt quá nhỏ, chân quá ngắn, da quá tối.”
Cố Duy Nhất méo miệng, đã quen với việc Ngôn Mộc độc miệng, không thể trách, trả ảnh chụp cho mẹ Cố, “Mẹ, tiếp theo hãy căn cứ theo yêu cầu của anh vẽ ra một bức tranh, sau đó cầm đến cục công an treo thưởng, xem có tìm được ai phù hợp không.”
“Con nói đúng.” Ông nội Cố tán thưởng gật đầu, “Vẫn là cháu gái ông thông minh nhất!”
Bà nội Cố trừng mắt nhìn, gắp cho ông một cái bánh, “Ông nói cái gì vậy?”
Cố Duy Nhất đột nhiên nhớ tới cái gì, đầu nhỏ tiến lại gần ông nội Cố, “Ông ơi, nói không chừng anh con thích nam, hôm nào lại mang về cho ông một cháu dâu nam, ha ha ha…” Cố Duy Nhất nói xong lời cuối rồi tự cười, hiện nay trên mạng truyện tranh BL ở khắp mọi nơi, phim truyền hình tung CP tầng tầng lớp lớp, với dáng vẻ này của Ngôn Mộc, là thụ hay là công đây?
Nếu chỉ nhìn mặt thì giống như tiểu thụ, nhưng nhìn khí thế, lại giống như cường công, chẳng lẽ công hay thụ đều thích hợp? Trong não Cố Duy Nhất hiện ra nhiều hình ảnh, càng cười đến vui vẻ.
Đến lúc Cố Duy Nhất dừng lại, thấy cả nhà đều nhìn cô với thần sắc khác nhau, ho nhẹ đứng lên, “Con đã ăn no, mọi người cứ từ từ dùng bữa!”
Ngôn Mộc cũng đứng dậy: “Con cũng ăn no!” Nói xong, chân dài bắt kịp Cố Duy Nhất đang chạy trối chết, bàn tay chế trụ cái cổ mảnh khảnh của cô, nhu hoà, “Cố Duy Nhất, đi, chúng ta lên lầu nói chuyện nhân sinh!” Nhìn dáng vẻ kia của cô, anh biết ngay vừa rồi trong đầu cô nghĩ chuyện gì!
Cố Duy Nhất than khóc, khuôn mặt ai oán nhìn ông nội Cố một cái, ông cho cô một cái nhìn lực bất tòng tâm.
Bố Cố thấy thân ảnh hai người lên lầu, trong mắt tinh quang chợt loé, sau đó khôi phục lại sự ôn hoà lạnh nhạt.