Sủng lâu sẽ thành hôn - Chương 4: Quản lý
Lúc nghe điện thoại của công ty điện ảnh Lưu Niên, cả người Cố Duy Nhất sững sờ, vẻ mặt mờ mịt, hôm trước mới gọi nói cô có thể qua đó thực tập sao hôm nay lại đổi ý?
“Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?”
“Đây là quyết định của cấp trên, nguyên nhân chúng tôi cũng không rõ lắm, thật ngại quá!”
Bộ phận nhân sự chịu trách nhiệm thông báo là bộ phận ôn hoà, nhưng mà ôn hoà gì cũng không thay đổi được sự thật cô bị sa thải, Cố Duy Nhất cúi đầu, “Tôi đã biết, cảm ơn!”
Cố Duy Nhất đang học năm thứ tư, năm sau tốt nghiệp, nửa năm nay thời gian rảnh thì tìm việc, trước đây cô nộp đơn làm biên kịch thực tập tại Lưu Niên, biểu hiện tốt được tuyển trực tiếp, nhưng mới có hai ngày, sao lại bị sa thải rồi? Cố Duy Nhất nhíu mày, gục đầu trên bàn.
“Nhất Nhất, sao vậy? Bên Lưu Niên xảy ra vấn đề sao?” Doãn Huyên Huyên đẩy khay cơm lên trước mặt Cố Duy Nhất.
“Ừm…” Cố Duy Nhất vô lực gật đầu. “Bị từ chối rồi, hai ta hôm nay đúng là không nên ra cửa!”
Doãn Huyên Huyên thở dài một hơi, “Không sao đâu, nơi này không được còn có nơi khác, cậu cũng không thể thắt cổ tự tử ở cùng một gốc cây đúng không? Huống chi Lưu Niên này cũng chỉ là cây cổ thụ đã bị lệch!”
Cây cổ thụ bị lệch? Cố Duy Nhất nặng nề thở dài, không biết có bao nhiêu người muốn treo cổ chết tại đây đó! Lưu Niên là công ty biên kịch nổi tiếng, là ước mơ của biết bao nhiêu người!
‘Ầm’ một tiếng, Cố Duy Nhất đập bàn, khuôn mặt mang theo vẻ tự tin, “Được, một lần không được tớ thử lần hai, hai lần không được thì lần ba lần bốn, tớ không tin mình không vào được cửa lớn Lưu Niên.”
Doãn Huyên Huyên gật đầu đồng ý, cầm cái thìa đụng thìa của cô, “Nhất Nhất, cố gắng lên, chờ tớ trở thành nữ minh tinh, tớ đóng phim miễn phí cho cậu, có được không?”
Cố Duy Nhất cầm lấy cái thìa chạm lại, dõng dạc nói, “Một lời đã định.”
Điện thoại trên bàn vang lên, là Thai Tử Vũ gọi đến, Cố Duy Nhất nhìn Doãn Huyên Huyên, thấy cô ấy cúi đầu húp cháo mới đứng lên nghe, “Làm sao?”
Giọng nói Thai Tử Vũ vô lực, “Nhất Nhất, lần này tôi bị anh trai cậu hại thảm rồi, cậu biết không, bị đánh đến nỗi cây chổi bị gãy, bây giờ lại bị cấm túc, cậu mau tới cứu tôi đi…”
“Đáng đời…” Cố Duy Nhất không hề bị lay động, từ trước đến nay Thai Tử Vũ sấm lớn mưa nhỏ, là con trai bảo bối của chú Thai nên đánh cũng chỉ là tượng trưng. Thực ra việc cây chổi bị gãy chỉ nói lên rằng nhà cậu mua chổi chất lượng quá kém!
“Cố Duy Nhất, cậu thật vô tâm.” Giọng nói Thai Tử Vũ khôi phục lại bình thường, nghiêm mặt, “Tôi gọi tới là nói cho cậu biết, quản lí bộ phận nhân sự Lưu Niên mà cậu đi phỏng vấn là mẹ của người cậu đánh, tôi sợ tên đó sẽ gây phiền phức cho cậu nên muốn nhắc nhở một câu!”
Cố Duy Nhất kinh ngạc, tiện đà nghiến răng nghiến lợi, “Thai Tử Vũ, đời này tôi thiếu nợ cậu sao?” Người kia là người mà cô đã vung mạnh chai rượu vào đầu đấy!
Bây giờ thì tốt rồi, con đường Lưu Niên này coi như là cắt đứt, Cố Duy Nhất ngẩng đầu lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Doãn Huyên Huyên, không dám giấu kể toàn bộ sự việc xảy ra tối hôm trước. Doãn Huyên Huyên nghe xong có chút kinh ngạc, cuối cùng ấp úng, “Nhất Nhất, tớ không nghĩ tới Thai Tử Vũ và họ Từ kia sẽ vì tớ mà làm chuyện như vậy… cậu… có bị thương hay không?”
Cố Duy Nhất khoát tay, “Không sao, nhưng mà tối qua họ Từ kia không truy cứu, tớ còn tưởng rằng rất thân sĩ, thì ra lại làm chuyện như vậy.”
Doãn Huyên Huyên thả cái muỗng trong tay ra, “”Nhất Nhất, hay là tớ nói chuyện với tên họ Từ kia, nói anh ta đừng cản trở cậu không qua được phỏng vấn, lần này đi quảng cáo cho hãng gội đầu này cũng là anh ta giới thiệu, lời tớ nói có thể anh ta vẫn nghe lọt.”
Cố Duy Nhất vội từ chối, “Thôi quên đi, không cần đâu, tớ và Thai Tử Vũ lớn lên từ nhỏ, nếu cậu ta biết cậu vì tớ đi tìm họ Từ kia không chừng lại làm ra chuyện gì đó, còn nữa, cậu cũng biết tớ không thích nhất chính là nợ nhân tình mà, muốn đến chỗ nào cũng hào quang tỏa sáng, cậu không cần băn khoăn!”
Tính tình Cố Duy Nhất thoạt nhìn rất tùy tiện nhưng tâm tư cực kỳ bướng bỉnh, mạnh mẽ, muốn cô khuất phục trước người khác, quả thật không làm được.
Trong lòng Doãn Huyên Huyên áy náy, không phải vì cô thì công việc của Cố Duy Nhất sẽ không gặp khó khăn, con mắt chuyển mấy vòng bỗng phát ra ánh sáng, “Nhất Nhất, không bằng cậu làm quản lý của tớ đi!”
Cố Duy Nhất trợn mắt, “Quản lý?”
“Đúng…” Ánh mắt Doãn Huyên Huyên nhìn cô sáng quắc, “Mặc dù tớ cũng chỉ đóng quảng cáo nhỏ nhưng cũng gọi là kiếm được tiền. Cậu làm quản lý của tớ, hai chúng ta cùng nhau sống, tiền bạc chia đôi, thế nào?”
“Không được, không được. . .” Cố Duy Nhất khoát tay, “Tớ không quen với sở thích của cậu, chắc không giúp được nhiều, sẽ làm ảnh hưởng tới công việc của cậu.” Gia cảnh Doãn Huyên Huyên không tốt, từ lúc mới lớn đã phải tự lo liệu cuộc sống, những quảng cáo nhỏ kia kiếm không được nhiều tiền, sao lại có thể chia miếng ăn được!
Doãn Huyên Huyên bày ra vẻ mặt ‘cậu là đồ ngốc’ liếc Cố Duy Nhất liền nói: “Trước đây không phải cậu giúp người khác viết kịch bản sao, coi như cũng biết vài việc vặt của đạo diễn đi. Tớ không soi mói, có thể kiếm tiền, có thể lộ mặt. Nếu ngày nào đó tớ nhận vai trong phim truyền hình, cậu còn có thể theo tớ đến tổ biên kịch, so với bước tiến của cậu khi xưa còn có lời.”
Nghe Doãn Huyên Huyên nói vậy, Cố Duy Nhất rung động, lúc lên đại học quả thực cô có giúp người khác viết kịch ngắn tên là ‘Tay Súng’, dù không nổi tiếng nhưng cũng quen biết vài người, mặt dày mày dạn giúp Doãn Huyên Huyên lôi kéo quảng cáo nhỏ cũng không thành vấn đề.
Còn vì một vấn đề quan trọng là sinh hoạt phí của cô và tiền viết kịch bản tích góp được đều đưa cho Thai Tử Vũ mượn, hai tháng nay không còn. Cố gia mặc dù khống chế sinh hoạt phí của Cố Duy Nhất nhưng số tiền kia mỗi tháng đều không phải là ít, hơn nữa người trong nhà đều biết Cố Duy Nhất có thể viết kịch bản kiếm tiền, gần như không cần sử dụng tiền trong nhà, Cố Duy Nhất tự nhiên cũng không muốn mở miệng xin tiền, chủ yếu là cô đã đáp ứng Thai Tử Vũ không nói chuyện cho cậu mượn tiền với người nhà. Nếu không với tính cách của chú Thai, sao có thể không đập cho cậu một trận, cho nên Cố Duy Nhất bây giờ vô cùng khẩn trương.
Doãn Huyên Huyên biết rõ Cố Duy Nhất khó xử, bởi vì phần lớn tiền trong tay Thai Tử Vũ đều tiêu ở trên người cô!
Thấy Cố Duy Nhất có chút động tâm, Doãn Huyên Huyên nũng nịu lắc tay cô, “Nhất Nhất, cậu đồng ý đi, cứ coi như thử nghiệm một lần, nếu không năm ngoái trong lúc rảnh rỗi cậu cũng không thử làm quản lý, coi như giúp tớ một chút…”
Cố Duy Nhất bị cô ấy lắc đến trời đất quay cuồng, “Được rồi, tớ đồng ý, nhưng Huyên Huyên, có nợ phải có trả, tiền cậu đóng quảng cáo gì đó, tớ không cần, tớ thay cậu nhận, chúng ta chia hai tám, tớ chỉ cần hai phần, nếu cậu không đồng ý thì thôi!”
Doãn Huyên Huyên bất đắc dĩ đưa ngón tay ấn khẽ đầu Cố Duy Nhất, “Cậu đó…”