Sủng lâu sẽ thành hôn - Chương 3: Thử vai
Mùi thơm nồng đậm từ ngoài cửa truyền vào làm con sâu ngủ Cố Duy Nhất phải tỉnh lại. Ngôn Mộc bê một chén mì đến, thấy đôi mắt chờ mong của Cố Duy Nhất, hừ nhẹ một tiếng, “Tới ăn!”
Cố Duy Nhất ừm một tiếng rồi nhào tới bưng bát mì ăn như lang hổ, cả đêm chưa ăn gì, thật đói!
Ngôn Mộc ngồi bên lẳng lặng nhìn, Cố Duy Nhất bên cạnh ăn trứng trần nước sôi trong bát, mơ hồ nói, “Anh, anh không đi làm đầu bếp thật đáng tiếc!”
“Cố Duy Nhất, em không làm heo thật đáng tiếc, ăn cơm giống như heo, như quỷ chết đói đầu thai!” Ngôn Mộc thấy tướng ăn của cô, giễu cợt nói.
Đối với việc độc mồm của anh, Cố Duy Nhất đã quen bao, hoặc đã tự tạo thành hệ thống lọc, hiện chỉ làm mà không nghe, tất nhiên càng ngon miệng.
Đợi đến lúc Cố Duy Nhất ăn xong, Ngôn Mộc bê bát không ra ngoài, thần chết cuối cùng cũng đi, Cố Duy Nhất thở phào nhẹ nhõm, bất thình lình Ngôn Mộc quay đầu lại nhìn cô, con mắt híp lại nguy hiểm, “Cố Duy Nhất, nói chuyện kia, nếu không đứng tiếp.”
Đầu óc Cố Duy Nhất nhanh chóng linh hoạt, cười nói, “Về sau nếu còn gặp chuyện như vậy, tiểu nhân nhất định báo với ngài trước, không có sự cho phép của ngài, tiểu nhân sẽ không đi đâu hết, được không?”
Hai mắt Ngôn Mộc hiện rõ vẻ khinh bỉ, “Mau ngủ đi!” Nếu Cố Duy Nhất mà biết nghe lời thì heo mẹ cũng không chỉ biết trèo cây đơn giản như vậy mà là có thể sống được trên cây!
“Dạ, tiểu nhân tuân mệnh, ngài đi thong thả…” Cố Duy Nhất cười nhìn theo Ngôn Mộc.
Thấy cửa phòng đóng lại , Cố Duy Nhất thu lại nụ cười nịnh nọt, mắt liếc cánh cửa.
*
Sớm tinh mơ, Doãn Huyên Huyên gọi điện hẹn cô cùng đi thử vai quảng cáo cho một hãng dầu gội đầu, Cố Duy Nhất học biên kịch ở học viện điện ảnh, mà Doãn Huyên Huyên học biểu diễn chuyên nghiệp. Vốn là hai người không liên quan, nhưng bởi vì được phân đến ở cùng kí túc xá nên trở thành bạn tốt.
Mới xuống lầu vừa hay thấy Ngôn Mộc sửa sang lại cà vạt ra ngoài, Cố Duy Nhất vội cầm ví theo, Ngôn Mộc nhìn cô, “Em đi đâu vậy?”
“Em vào nội thành, buổi sáng khó bắt xe, anh cho em đi nhờ một đoạn được không?” Vẻ mặt Cố Duy Nhất xem đây là chuyện đương nhiên, Ngôn Mộc từ trước đến nay là kiểu người mà khi xảy ra chuyện thì hết sức khủng bố nhưng khi qua đi sẽ không nhắc lại.
Ngôn Mộc cầm chìa khóa xe, thuận miệng hỏi, “Em ăn sáng chưa?”
Cố Duy Nhất lắc đầu, nhắc đến là thấy đói, xoay người vào nhà, “Anh đợi em chút, em lấy cái bánh bao là được!”
Chờ Cố Duy Nhất cầm bánh bao và sữa đến cửa thì chỉ kịp hít khói xe của Ngôn Mộc. Cô nghẹn họng nhìn trân trân, điện thoại truyền đến tiếng rung, mở ra nhìn, “Cố Duy Nhất, đây là trừng phạt.”
…
Oán hận đạp mạnh hai chân, Cố Duy Nhất một tay nhét bánh bao vào miệng, vừa gọi xe, vừa chạy ra cổng, có một số việc thật không thể vơ đũa cả nắm, hôm nay cô học được một đạo lí, không chỉ có tâm tư phụ nữ khó dò, mà tâm tư đàn ông còn khó dò hơn.
Đợi đến khi Cố Duy Nhất từ ngoại thành tới tòa nhà tài chính đã thấy Doãn Huyên Huyên đứng nhìn quanh, váy đen bó sát người lộ ra đôi chân thẳng tắp, áo khoác màu đỏ thẫm, Cố Duy Nhất rùng mình một cái kéo khăn choàng lông trên cổ.
Phía sau có tiếng gọi, Doãn Huyên Huyên xoay người lại, khuôn mặt tinh xảo giận dữ kéo Cố Duy Nhất chạy về hướng tòa nhà, “Cố Duy Nhất, cậu nói tám rưỡi sẽ đến mà bây giờ đã là chín giờ, cậu làm trễ việc của tớ, tớ sẽ không để yên cho cậu đâu!”
Cố Duy Nhất bị cô ấy kéo đi, chép miệng, “Buổi sáng cậu gọi cho tớ, tớ có thể tới là tốt lắm rồi còn cái này cái kia!”
Đi vào trong, con mắt Cố Duy Nhất bống chốc trừng lớn, trong hành lang, người thử vai xếp thành hàng dài, nếu không phải bên ngoài có ghi buổi thử vai cho quảng cáo dầu gội đầu thì thực sự cô sẽ cho là mình đến thi tiếng Anh cấp sáu.
Xếp hàng gần hai giờ mới đến lượt Doãn Huyên Huyên, chờ cô ấy đi ra, Cố Duy Nhất nghênh đón, thấy vẻ mặt buồn bực, cẩn thận hỏi:”Sao vậy, biểu hiện không tốt à?”
Doãn Huyên Huyên cúi mặt: “Xong rồi, không có hi vọng, tóc tớ vung một cái, kẹp tóc trên đầu quăng đến chỗ giám khảo, người ta đen mặt tại chỗ rồi!”
Cố Duy Nhất nhìn lên trên đầu cô ấy, đúng là không thấy kẹp tóc thuỷ tinh đâu nữa, vỗ vai an ủi, “Huyên Huyên, thật ra, bọn họ không chọn cậu chỉ có thể nói vận khí họ không tốt.”
“Nhưng mà, Nhất Nhất, kẹp tóc thủy tinh kia hơn ba trăm đồng…” Doãn Huyên Huyên vì để cho đầu tóc xinh đẹp hơn, mới nhịn đau bỏ ra ba trăm đồng mua, bây giờ thật sự là quá đau lòng.
Cố Duy Nhất: “…”
Việc thử vai thất bại này, Doãn Huyên Huyên đã trải qua nhiều, cũng không tốn tâm tình vào chuyện này, hai người chốc lát lại cười nói ra ngoài ăn một bữa ngon đền bù cho tâm hồn tổn thương.
“Nhất Nhất?” Mới ra ngoài không lâu, Cố Duy Nhất bị người gọi lại, quay đầu nhìn sang thấy người đàn ông mặc tây trang đen nho nhã bị một đám người vây quanh đi tới!
“Anh Lương Tần?” Cố Duy Nhất có chút ngạc nhiên mừng rỡ, “Sao anh lại ở đây?”
Tô Lương Tần xoa đầu cô, trên mặt mang theo nụ cười ôn hoà, “Anh đến có chút việc, còn em sao lại ở đây?”
Cố Duy Nhất chỉ chỉ Doãn Huyên Huyên, “Theo giúp bạn em thử vai!”
“Thử vai? Dầu gội đầu Thanh Tuyền?” Tô Lương Tần nhướn mày!
“Làm sao anh biết?” Cố Duy Nhất kinh ngạc.
Tô Lương Tần cười cười: “Cửa lớn như vậy, nhãn hiệu dựng ngay kia, anh lại không phải người mù!”
Cố Duy Nhất nghiêng đầu, quả nhiên thấy ở cửa có một khối dựng thẳng, bĩu môi, “Được rồi không nói nữa…”
“Bây giờ đi đâu?Anh cho người đưa em đi?” Tô Lương Tần thuận tay nắm chặt khăn quàng trên cổ cô.
“Không cần không cần” Cố Duy Nhất vội vàng khoát tay, “Anh còn bận việc của anh, không cần để ý đến em!”
Tô Lương Tần gật đầu, “Được, vậy anh đi trước, em nhớ về nhà sớm chút đừng để lão Diêm Vương kia tìm mới về!”
Cố Duy Nhất liên tục gật đầu, “Em biết rõ, anh Lương Tần đi thong thả!”
Nhìn bóng lưng Tô Lương Tần, hai mắt Doãn Huyên Huyên toả sáng cầm lấy tay Cố Duy Nhất, “Nhất Nhất, đó là ai vậy? Nhìn rất quen, nho nhã anh tuấn nhan sắc thuộc hàng thượng đẳng đó…”
Cố Duy Nhất búng tay Doãn Huyên Huyên, nhe răng nói, “Đó là bạn học của anh tớ thời đại học!”
Người vừa đứng cùng Tô Lương Tân quay trở lại chỗ hai người, nhìn Doãn Huyên Huyên cười hỏi, “Cô tên gì?”
Doãn Huyên Huyên có chút sững sờ, nhưng vẫn mở miệng nói tên, người đó gật đầu, sau đó xoay người rời đi!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhún vai, “Đi ăn cơm thôi!”