Sủng lâu sẽ thành hôn - Chương 24: Đắc ý
Cố Duy Nhất ngẩng đầu nhìn Ngôn Mộc, nháy mắt, mặt mày cong cong, “Anh, sao anh lại tới đây?”
Ngôn Mộc cúi đầu nhìn cô, nhiều ngày không gặp, khuôn mặt gầy đi trông thấy, cuối cùng nhịn không được bóp mũi cô, “Anh không đến chắc em ghi hận anh cả đời.”
Cố Duy Nhất nhướn mày, “Em không hẹp hòi như vậy!” Khóe miệng lại không thể ngăn được nhếch lên.
Ngôn Mộc ôm lấy eo nhỏ của cô xoay người định ra xe, thấy Hứa Trạch Dật còn đứng tại chỗ, Cố Duy Nhất kinh hãi, “Sao anh còn chưa đi?”
Hứa Trạch Dật giống như thay đổi, ngày thường cao ngạo nhưng bây giờ trên mặt lại có chút khẩn trương nhìn Ngôn Mộc, “Tôi, tôi là Hứa Trạch Dật, rất vui được biết anh.” Nói xong đưa tay ra, dáng vẻ luống cuống giống như học sinh tiểu học.
Cố Duy Nhất nhìn anh ta, không giống như là giả bộ, trong lúc nhất thời, nội tâm vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt. Ngày thường, hai mắt Hứa Trạch Dật để trên đầu vô cùng kiêu ngạo, sao lại lộ ra vẻ thẹn thùng như vậy.
Kéo Ngôn Mộc, tay hung hăng véo một cái, người này không chỉ trêu chọc phụ nữ, bây giờ ngay cả đàn ông cũng bắt đầu trêu chọc.
Ngôn Mộc bắt lấy bàn tay đang làm loạn, nhìn Hứa Trạch Dật nhàn nhạt mở miệng, “Cậu là Hứa Trạch Dật?”
Hứa Trạch Dật cả kinh gật đầu, trong mắt mang theo chờ đợi, “Phải, Dật trong tuấn dật.”
“Trạch Dật, Trạch Dật…” Ngôn Mộc cúi đầu gọi hai tiếng, trong mắt thoáng ảm đạm.
Cố Duy Nhất đứng cạnh, nhạy cảm phát giác ra trên người anh đột nhiên tản ra sự tịch mịch, bàn tay nhỏ cầm lấy tay anh, nhẹ giọng gọi, “Anh…”
Ngôn Mộc nghiêng đầu nhìn cô một cái, nắm chặt tay cô, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Ngôn Mộc dắt Cố Duy Nhất ra xe, Hứa Trạch Dật đứng tại chỗ ấp úng thu tay, nhìn bóng lưng hai người, trên mặt vừa vui mừng lại vừa ấm ức, cuối cùng khẽ thở dài một hơi.
*
Cố Duy Nhất nhìn Ngôn Mộc lái xe, “Anh, sao em thấy Hứa Trạch Dật nhìn anh với vẻ mặt đói khát nhỉ.” Lúc ấy đèn đường đã sáng, đôi mắt Hứa Trạch Dật lấp lánh, Cố Duy Nhất bị cận 2.0 độ cũng thấy rõ ràng.
Đói khát? Thái dương Ngôn Mộc nhảy lên, đưa tay búng trán cô một cái, “Nói lung tung gì đấy?”
Cố Duy Nhất chẹp miệng, “Anh ta vừa thấy anh mặt đã đỏ, giọng run sợ, như nàng dâu nhỏ 3 năm chưa gặp chồng mình vậy.”
Thừa dịp đèn đỏ, Ngôn Mộc nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn, “Em đã thử dáng vẻ đó rồi sao?” Biết rõ rõ ràng như thế.
Cố Duy Nhất sững sờ, xoay mặt nhìn anh, lọt vào đôi mắt rộng như biển, toàn thân mềm nhũn, gò má đỏ lên, vội nhìn ra bên ngoài, “Không, không có đâu.”
Hai mắt Ngôn Mộc híp lại, như hài lòng với biểu hiện của cô.
Ngôn Mộc đỗ xe trước một nhà hàng Tây lớn. Cố Duy Nhất vừa nhìn chỗ này, lại nhìn trên người mặc quần jeans đeo giày đế bằng, xoay người nhìn Ngôn Mộc, “Anh vào gọi đồ ăn trước đi, chờ 20 phút em sẽ quay lại.”
Không đợi Ngôn Mộc trả lời, Cố Duy Nhất xoay người chạy tới trung tâm thương mại, Ngôn Mộc không biết cô làm gì, cũng mặc kệ đi vào trước.
Cố Duy Nhất vào trung tâm thương mại, lấy tốc độ nhanh nhất mua một bộ váy và một đôi giày. Thay quần áo xong không còn thời gian trang điểm, cô buộc tóc đuôi ngựa, sau đó dặm chút phấn, đánh thêm son, đeo đồ trang sức vô cùng thanh lịch. Chuẩn bị xong xuôi, Cố Duy Nhất lấy trong túi ra quyển sổ của Hề Tuyết ’36 kế theo đuổi nam thần’, kế thứ sáu, ‘Sửa cũ thành mới’, thay đổi bản thân, cho anh thấy mình trong một kiểu khác.
Ngoài nhà hàng Tây, Cố Duy Nhất hít một hơi thật sâu, ưu nhã bước vào, Ngôn Mộc đưa lưng về phía cô, Cố Duy Nhất đến bên cạnh, nhẹ gọi một tiếng, “Anh…”
Ngôn Mộc nghe tiếng cô ngẩng đâu, dưới ánh đèn tối, cô mặc bộ váy dài màu lam, khuôn mặt trắng nõn phủ chút phấn, hai sợi tóc trên trán lướt qua gò má, trong mắt Ngôn Mộc lộ ra kinh diễm hiếm có.
Cố Duy Nhất thấy ánh mắt anh nhưng một lát sau, lời nói của Ngôn Mộc đưa cô trở lại hiện thực, “Mới tháng 4, mặc váy cái gì, không sợ lạnh sao?”
Cố Duy Nhất nghiến răng, đi đến đối diện kéo ghế ngồi xuống.
Ngôn Mộc cởi áo khoác đi đến bên người cô trải lên chân, Cố Duy Nhất không từ chối, bởi vì đúng là có chút lạnh.
“Quà sinh nhật em đâu?” Cố Duy Nhất ngẩng mặt nhìn anh.
Ngôn Mộc nhíu mày, từ trong túi lất ra một cái hộp nhỏ đưa cô, Cố Duy Nhất thấy hộp nhung quen thuộc, vừa vui vẻ lại thất vọng, bởi vì năm nào quà sinh nhật Ngôn Mộc cho cô cũng giống nhau, là một con husky bằng thạch anh được đặt làm riêng, màu sắc và tư thế không giống nhau, dù cô thích husky, nhưng trong nội tâm cô mong năm nay khác biệt.
“Sao không mở ra?” Ngôn Mộc cúi đầu bên tai cô nhẹ nhàng nói.
Cố Duy Nhất liếc xéo anh một cái, mở hộp nhung ra, là con husky màu xanh da trời bằng thạch anh đang liếm đuôi của chính mình.
Cố Duy Nhất cười tươi, “Anh, tiểu Bảo năm nay trông thật ngu.”
Ngu? Ngôn Mộc nhíu mày, đúng là không thông minh.
Siết chặt bàn tay đưa đến trước mặt Cố Duy Nhất, nhẹ buông tay, một sợi dây rơi xuống trong bàn tay anh, ánh mắt Cố Duy Nhất sáng lên, hình hộp chữ nhật kì lạ nhưng cũng rất đẹp mắt.
Kiềm chế kích động trong lòng, Cố Duy Nhất lạnh nhạt nhìn Ngôn Mộc, “Đây là cái gì?”
Ngôn Mộc nhìn cô, khóe miệng tươi cười, đứng phía sau lưng cô, hai tay vòng đến trước cổ, đeo dây chuyền cho cô, bàn tay anh như vô tình hữu ý chạm vào da thịt, toàn thân Cố Duy Nhất cứng ngắc ngồi im, không dám cử động, toàn thân run rẩy, tim đập nhanh không thôi.
Chỉ vài chục giây ngắn ngủi, Cố Duy Nhất cảm thấy mình hít thở không thông, cuối cùng đợi anh thu tay lại, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, một giây sau lại bị gương mặt tuấn tú trước mặt dọa sợ hết hồn, Ngôn Mộc mềm mại hôn lên trán cô, nghiêng đầu bên tai nhẹ nhàng nói, “Cố Duy Nhất, sinh nhật vui vẻ!”
Người ngoài nhìn động tác ưu nhã và thân sĩ của Ngôn Mộc là lễ tiết bình thường, nhưng với Cố Duy Nhất, cô cảm thấy toàn thân nóng như sắp nổ tung, hô hấp của anh bên tai làm tay cô không cử động được, hô hấp dồn dập.
Dáng vẻ Cố Duy Nhất bị Ngôn Mộc thu hết vào mắt, mặt không biến sắc, bàn tay như lơ đãng chạm vào vành tai mềm mại, cúi đầu cười, “Cố Duy Nhất, sao mặt em lại đỏ thế?”
Cố Duy Nhất bừng tỉnh, đẩy Ngôn Mộc ra, hai mắt trừng anh, “Nóng.” Sao có cảm giác anh ngày càng càn rỡ trước mặt cô, chẳng lẽ tâm tính cô thay đổi nên nhìn sự việc cũng không giống trước nữa?
Trên mặt Ngôn Mộc tươi cười, “Phải không?”
Trong lòng Cố Duy Nhất run rẩy, bình thường nghiêm túc, đột nhiên cười nhiều như vậy, cảm giác không thích hợp, xin đấy, bây giờ cô ở trước mặt anh tự chủ cũng không có, không cần mê hoặc cô.
“Anh đừng cười, tối rồi, em sợ.” Cố Duy Nhất ngây thơ.
Ngôn Mộc ngưng lại, thái dương giật giật, xoay người về chỗ ngồi.
Đưa menu cho Cố Duy Nhất, “Xem một chút, muốn ăn gì.”
Cố Duy Nhất mở menu ra nhìn, đầu tiên thấy chính là ‘Đu đủ tuyết sò’, đu đủ, không biết sao, nghĩ tới thân thể bạch ngọc của Quế Khả Quân, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi.
Ngôn Mộc vẫn nhìn cô, thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, nhíu mày, “Làm sao vậy?”
Cố Duy Nhất đóng menu lại, “Đột nhiên em không muốn ăn cơm Tây, ăn đồ Trung Quốc thôi.”
Ngôn Mộc không hiểu Cố Duy Nhất làm sao, nhưng không phản đối, dù sao cũng là sinh nhật cô, “Được, đi thôi.”
Ra khỏi nhà hàng Tây, tối tháng tư vẫn còn lạnh, Cố Duy Nhất run cầm cập, Ngôn Mộc đưa vest đang mặc trên người cho cô, lại từ trên xe lấy áo khoác ngoài màu đen đưa cô, “Mặc vào.”
Cố Duy Nhất trả vest cho anh, sau đó mặc áo khoác ngoài vào, Cố Duy Nhất không cao nhưng cũng không phải thấp. Áo đó Ngôn Mộc mặc đến đùi, trên người Cố Duy Nhất phải dài đến mắt cá chân. Cô đeo giày cao gót, không khó coi, Ngôn Mộc nhìn cô mặc áo của mình, con mắt híp lại.
Cố Duy Nhất nhìn quanh, chỉ quán nhỏ đối diện, “Ở đó đi.”
Ngôn Mộc nhìn quán cơm nhỏ, nhíu mày, nhưng cũng thuận ý cô, ôm cô đi đến.
Vào quán ăn ngồi xuống, Cố Duy Nhất gọi ông chủ đến, kêu vài món ăn bình thường, nói thêm, “Ông chủ, thêm cả hành lá cắt nhỏ xào rau thơm.”
“Cái gì? Hành lá cắt nhỏ xào rau thơm? Cô gái, tôi không nghe lầm chứ?” Vẻ mặt ông chủ không thể tin, giống như nghe được chuyện đáng sợ.
Cố Duy Nhất cười cười, “Ông chủ, ông không nghe sai, chính là hành lá cắt nhỏ xào rau thơm, còn thêm dấm đường, anh tôi có sở thích cổ quái, thích khẩu vị này, cảm ơn ông trước.”
Cố Duy Nhất cười ngọt ngào, ông chủ nhìn cô cũng không giống người có đầu óc không bình thường, cho nên đồng tình nhìn thoáng qua Ngôn Mộc ngồi ở đối diện, quay về nhà bếp báo một tiếng.
Ngôn Mộc từ đầu tới cuối một câu cũng không nói, chỉ nhướn mày nhìn cô, Cố Duy Nhất khiêu khích liếc anh một cái, chờ lát món ăn lên đây, vẻ mặt cũng không còn như thế.
Chờ hành lá cắt nhỏ xào rau thơm lên, quả nhiên, vẻ mặt Ngôn Mộc biến thành chán ghét, thân thể theo bản năng dịch sang một bên.
Cố Duy Nhất đẩy đến trước mặt anh, cười hì hì, “Anh, nếm thử.”
Ngôn Mộc ngồi không động, đánh chết anh cũng sẽ không động đũa.
Cố Duy Nhất cũng không cưỡng ép, để đũa xuống, chậm rãi mở miệng, “Anh, anh thấy đấy, em làm em gái cũng không dễ dàng. Anh nhìn xem, cả ngày bên ngoài gây họa, nếu không có em, anh có thể yên ổn đến bây giờ sao?”
Cố Duy Nhất tận tình khuyên bảo, “Anh từ nhỏ đã kiêng ăn, xem xem, dinh dưỡng không đầy đủ, vốn có thể cao hơn, cũng vì kiêng ăn mà chỉ cao được 1m85…”
Sắc mặt Ngôn Mộc dần dần biến thành đen.
Cố Duy Nhất làm như không thấy, tiếp tục nói, “Lấy lần này mà nói, ảnh HD trên tờ báo kia rõ ràng là anh, đây là cái gì? Giống như đống hình khiêu dâm vậy. Ông mà thấy thì sao bây giờ? Thân thể ông tốt vậy, bị anh làm cho xấu đi, vậy chẳng phải anh tạo nghiệp lớn sao?” Cuối cùng cô nói đến trọng điểm.
“Nếu không phải là em giấu tờ báo đi, trong nhà đã loạn, bố mẹ ông bà đủ khiến anh đau đầu rồi phải không?” Hai con mắt Cố Duy Nhất sáng long lanh nhìn anh, một bộ dáng ‘Nếu không có em, anh sớm xong rồi’.
Khóe miệng Ngôn Mộc giật giật, tin tức của bố linh thông như vậy, sợ là đã sớm biết, còn cần cô gạt?
Cố Duy Nhất thở dài, “Anh của em nói ‘Nhất Nhất của anh lần đầu tiên mời cơm, ăn trấu nuốt cải anh cũng ăn’, những lời này còn văng vẳng bên tai, em tin tưởng anh mình như vậy, không ngờ lại gạt em.” Cố Duy Nhất ai oán, giống như lời trong kịch bản.
Ngôn Mộc không nói lời nào, nhìn cô diễn trò, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Cố Duy Nhất thấy anh không có phản ứng, ngồi ngay ngắn lại, hừ lạnh một tiếng, “Anh, dáng người Quế Khả Quân như thế nào? Trắng không? Có khiến người ta cảm thấy ‘chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’ không?” Cuối cùng nhịn không được, Cố Duy Nhất cảm thấy thời gian gần đây cô nhàn rỗi đến mức hôm nào cũng phải uống một vại giấm, não như trướng lên.
Lông mày Ngôn Mộc nhíu lại, quanh thân nổi khí lạnh, Cố Duy Nhất theo bản năng kinh sợ, nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn, hai mắt trừng lên, tức giận nhìn anh.
Anh như thế là sao? Tức giận cô xen vào việc của người khác? Còn muốn nói cô là đứa trẻ con không hiểu chuyện?
Đối mặt một hồi lâu, Ngôn Mộc đè lên mi tâm, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn kia hành lá cắt nhỏ xào rau thơm, ai bảo cô là bảo vật trong tay anh chứ.
Cố Duy Nhất ngẩn người, hai mắt liên tiếp nháy nhiều lần, anh đang chịu thua?
Nhìn anh chịu phạt, chậm rãi gắp một miếng rau thơm cho vào miệng, sau đó khuôn mặt lạnh lùng
nhíu lại, Cố Duy Nhất đắc ý, nhưng cứ vậy cũng khó tiêu tan giấm chua mênh mông trong nội tâm biển cả.
Suy nghĩ một chút, Cố Duy Nhất lại chạy lên xe mang bánh sinh nhật Ngôn Mộc mua cho cô xuống, cũng không cần người giúp tự mình mở, tự đốt nến.
Ngôn Mộc nhìn động tác liên tiếp của cô, linh cảm thấy chuyện kế tiếp sẽ không tốt, khóe miệng không nhếch lên nổi.
Cố Duy Nhất chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại thành kính ước nguyện, sau đó thổi tắt nến.
Bánh ngọt không lớn, Ngôn Mộc trước giờ không ăn bánh, cho nên mua cái nhỏ, Cố Duy Nhất cũng không cắt, trực tiếp cầm lấy dao nĩa đem đồ trang trí gạt qua một bên sau đó quét đều bánh, nhìn Ngôn Mộc cười tủm tỉm, “Anh, anh thấy bánh ngọt giống thân thể phụ nữ không?” Sau đó đưa một miếng bánh tới bên miệng Ngôn Mộc, “Nếm thử đi…”
Trong miệng Ngôn Mộc vừa mới ăn hành lá cắt nhỏ xào rau thơm, Cố Duy Nhất híp mắt nhìn anh, có ánh mắt ‘Anh không ăn em lại bắt anh ăn thêm cái khác’, đành phải cố nén ý muốn đá văng Cố Duy Nhất ra, Cố Duy Nhất đưa miếng bánh ngọt lớn nhét vào trong miệng anh, bên lỗ tai cười, “Thân thể Quế Khả Quân cũng lớn như vậy phải không?”
Ngôn Mộc lập tức cảm thấy dạ dày quặn lên, che miệng nôn khan một tiếng, khuôn mặt biến đổi đứng dậy đi vào toilet.
Cố Duy Nhất lạnh nhạt ăn một miếng bánh ngọt, lại ăn thêm đồ ăn, khóe miệng cười tươi, Ngôn Mộc à Ngôn Mộc, em sẽ khiến cho anh từ nay nghĩ tới Quế Khả Quân là buồn nôn, về sau ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.