Sủng lâu sẽ thành hôn - Chương 2: Phạt đứng
Sự tình giải quyết rất đơn giản, dù bị Cố Duy Nhất đập chai bia vào đầu, người nọ cũng không truy cứu, nói là ân oán cá nhân, không cần pháp luật can thiệp, cảnh sát thấy hai người cũng không phải loại thiếu niên hư hỏng nên cũng không làm khó. Hai bên đã không có ý kiến thì không truy cứu, để Ngôn Mộc ký kết rồi đưa họ đi.
Ra đến bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi đến, Cố Duy Nhất rùng mình ôm lấy cánh tay, Ngôn Mộc liếc một cái rồi ném khăn quàng cổ cho cô. Cố Duy Nhất nhận lấy choàng quanh cổ, khăn còn giữ lại nhiệt độ cơ thể của Ngôn Mộc, có chút ấm áp nhưng vẫn khiến răng cô run lên cầm cập.
Cố Duy Nhất và Thai Tử Vũ cúi gằm mặt đi về xe Ngôn Mộc, cô nhìn thấy xe anh lập tức lui về phía sau chuẩn bị chạy. Ngôn Mộc thấy thế túm lấy cổ áo cô ném vào ghế phụ, Cố Duy Nhất không dám oán hận, ngoan ngoãn ngồi im.
Thai Tử Vũ xoa xoa khuôn mặt cười với Ngôn Mộc, “Em có ý kiến, lão đại, với bộ dạng này về nhà em nhất định sẽ bị bố mắng chết, nếu không để em đến nhà anh ở qua đêm nay đi.”
Ngôn Mộc nghiêng người liếc cậu một cái, thản nhiên nói, “Lên xe!”
Thai Tử Vũ được Ngôn Mộc đáp ứng, vui mừng lên xe, đợi đến khi phát hiện ra đường đi không đúng đã quá trễ. Nhà cậu ở ngay cửa tiểu khu, bố cậu đã cầm theo cây chổi chờ trước cửa. Thai Tử Vũ ảo não vỗ đầu, cậu thật ngu ngốc, sao lại có thể tin tưởng Ngôn Mộc như thế?
Cố Duy Nhất trơ mắt nhìn Thai Tử Vũ bị bố vặn lỗ tai, vừa lôi vừa kéo vào trong nhà, vẻ mặt càng thêm hoảng sợ, thân thể dính sát vào cửa xe.
Ngôn Mộc im lặng mím môi thành một đường, ánh sáng ngoài cửa xe hắt vào khuôn mặt tinh xảo, trông vô cùng quỷ mỵ.
Tinh xảo nhất trên đời không phải phụ nữ, dùng từ như vậy để tả anh cũng không quá đáng. Khuôn mặt góc cạnh, làn da trắng nõn, mũi cao môi mỏng, đường cong có thể coi là hoàn mỹ, trên mặt còn có đôi mắt khiến người ta hâm mộ và ghen tị, đen nhánh lại sâu thẳm. Như vậy phải tính là gay, nhưng hết lần này đến lần khác đi theo bố luyện tán đả, taekwondo, luyện được một thân tinh tráng, cứng rắn, làm khuôn mặt xinh đẹp thêm lạnh lùng.
Cố Duy Nhất chẹp cái miệng, ông trời ban cho anh những thứ tốt đẹp nhất, sau đó ném cái không đẹp đến một người khác, mà người đó lại chính là cô!
Vốn 1m63 không cao không thấp, dáng người không mập không gầy, muốn trước sau vểnh lên không khó, nhưng mẹ Cố thân thể không tốt, sinh Cố Duy Nhất xong vất vả lắm mới bảo vệ được tính mạng, sáu tháng sinh non, người ta nói sinh non sáu tháng đứa con có thể sống được là kì tích, cho dù có lớn lên không hoàn thiện, thiếu tay ngắn chân đều bình thường, may mắn những thứ tàn tật này Cố Duy Nhất không có, dáng người cô bây giờ như mầm đậu nhỏ, dĩ nhiên là không có yêu cầu xa vời, đương nhiên cũng đừng hi vọng trước sau vểnh lên!
Cố Duy Nhất càng nghĩ càng uất ức, cúi đầu nhìn sân bay trước ngực, nhịn không được thở dài một hơi, Ngôn Mộc liếc mắt, cô lập tức cười lúng túng, mắt nhìn lên phía trước.
Mỗi thứ sáu, Cố Duy Nhất sẽ trở về Cố gia, Cố gia đại trạch ở ngoại thành. Từ khi ra khỏi nội thành, xe càng ít, bão tuyết ngày một dày đặc, đường trơn nên Ngôn Mộc lái xe rất chậm.
Qua cầu vượt, gặp đèn đỏ, Ngôn Mộc dừng xe, hơn 70 giây đèn đỏ làm Cố Duy Nhất đứng ngồi không yên bởi ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn cô chằm chằm.
Cố Duy Nhất trái nhìn, phải sờ, cuối cùng vẻ mặt đưa đám nhìn về phía Ngôn Mộc, “Anh, em sai rồi, em thấy Thai Tử Vũ bị người ta đánh nên không nhịn được, đầu óc cậu ấy vốn đã không dùng được, nếu não tàn luôn thì làm sao, cho nên em mới lấy chai bia kia…” Bởi vì chột dạ, giọng nói Cố Duy Nhất càng ngày càng nhỏ.
“Em cũng không cố ý, lúc ấy đầu óc em trống rỗng… ” Cố Duy Nhất bày ra vẻ mặt đáng thương.
Đèn chuyển sang xanh, Ngôn Mộc đạp chân ga, xe tiếp tục chạy, Cố Duy Nhất thấy sắc mặt anh khó coi, le lưỡi một cái không dám nói nữa.
Lúc xe dừng trước cửa Cố gia đã hơn mười hai giờ đêm, trong nhà chỉ còn lại ngọn đèn nhỏ ở phòng khách và đèn tường trên cầu thang để phòng ngừa buổi tối nhìn không rõ. Trong nhà im ắng, xem ra đã nghỉ ngơi cả. Cố Duy Nhất về đến phòng ngủ định xoay người đóng cửa lại bị Ngôn Mộc ngăn cản, chân bước một bước tiến đến.
Vẻ đẹp trên mặt anh khiến Cố Duy Nhất rùng mình một cái, cô biết anh không thể dễ dàng cho qua nên lặng yên đến góc tường quyết tâm đứng vững.
Ngôn Mộc nhìn điệu bộ của cô hừ một tiếng trào phúng, “Cố đại tiểu thư thật tự giác!”
Cố Duy Nhất cười khan hai tiếng, nhìn Ngôn Mộc lạnh như băng trước mặt, dần dần mất đi âm thanh, tự giác ngẩng đầu ưỡn ngực.
Ngôn Mộc đến mặt bàn ngồi xuống, vẻ mặt đạm bạc, giọng nói lạnh lùng, “Cố Duy Nhất, là anh đã xem nhẹ em rồi, cầm chai bia đập người mà cũng dám?”
Cố Duy Nhất khẽ cong eo, vẻ mặt buồn bực, “Anh, chẳng phải em đã giải thích rồi sao? Em mà biết rõ sự việc sẽ như bây giờ, đừng nói Thai Tử Vũ não tàn, kể cả não cậu có co giật hay gì đi nữa em cũng mặc kệ…”
“Đứng thẳng…” Ánh mắt Ngôn Mộc lạnh lẽo, “Biết rõ sai chỗ nào chưa?”
Cố Duy Nhất đứng thẳng sống lưng, mắt nhìn thẳng đầu hơi nghiêng, cẩn thận, “Ý của anh là phải để người ta đánh chết Thai Tử Vũ sau đó đi nhặt xác?”
Ngôn Mộc đứng dậy đi ra ngoài, trước khi ra cửa ném xuống ba chữ, “Đứng hai tiếng.”
“Anh…”
Sau lưng truyền đến tiếng nói: “Anh, em đói, buổi tối em còn chưa được ăn cơm…”
Ngôn Mộc liếc một cái, sau đó mở cửa ra ngoài.
Cố Duy Nhất lè lưỡi sau lưng Ngôn Mộc, đưa tay kéo cục bông husky xám trắng ôm vào ngực tiếp tục đứng trong góc, cái miệng vểnh lên, “Tiểu Bảo, tiểu Bảo, chị trêu ghẹo ai chứ? Thật là nằm không cũng trúng đạn mà…”
Quan hệ của Ngôn Mộc và Cố gia có chút ít phức tạp, bố Ngôn Mộc và bố Cố Duy Nhất là chiến hữu đồng sinh cộng tử. Về sau, bố Cố chuyển nghề mà bố của Ngôn Mộc vẫn ngây ngốc trong quân đội, bố anh là Ngôn Giang Nhiễm. Cho tới bây giờ Cố Duy Nhất vẫn chưa gặp mẹ Ngôn Mộc, chỉ biết chú Ngôn thường xuyên không ở nhà, có đôi khi một năm cũng không trở về, mấy năm nay, may mắn là một năm trở về vài lần.
Cho nên, thời gian trước đây Ngôn Mộc đều ở Cố gia, lên đại học có công việc riêng mới ra ngoài mua nhà, nhưng mỗi thứ sáu đều đến trường đón Cố Duy Nhất về nhà lớn ăn cơm. Ông bà đều thương anh như cháu trai ruột, bố mẹ cũng xem anh như con ruột mà đối đãi. Bởi vì sinh Cố Duy Nhất, thân thể mẹ Cố ngày càng không tốt, bố Cố đương nhiên phải chăm sóc nhiều, nên trước đây Cố Duy Nhất thích bám theo Ngôn Mộc, phần lớn thời gian đều ở chung một chỗ với anh.
Vốn là hình ảnh anh trai yêu thương em gái, nhưng đến lần này, tất cả đều thay đổi, nghĩ lại những thứ trước đây, Cố Duy Nhất khóc không ra nước mắt.
Nếu nói trên đời này cô sợ ai nhất thì trừ Ngôn Mộc ra cũng không tìm được người thứ hai, giống như mèo với chuột, đương nhiên, Cố Duy Nhất chính là con chuột bị mèo trêu chọc, lừa gạt, lúc vui vẻ níu lại vuốt ve, lúc buồn bực lại bị đá đi xa.
Tính cách Ngôn Mộc thay đổi không ngừng, biến thái đến cực điểm, Cố Duy Nhất sống đến giờ cũng coi như kỳ tích.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Duy Nhất bị phạt đứng đã thành thói quen, chán nản ôm husky vào lòng cọ cọ, sự mềm mại làm cô nhanh chóng thiếp đi.