Sủng lâu sẽ thành hôn - Chương 17: Anh ơi, đau
Cố Duy Nhất mua rất nhiều rau dưa, Ngôn Mộc xào vài món, thịt om tôm, nấu cháo, còn có một bàn Coca và chân gà, tất cả đều là món Cố Duy Nhất thích.
Nhìn mặt bàn toàn đồ ăn, hai mắt Cố Duy Nhất tỏa sáng. Cô ở trường học, mỗi sáng chỉ ăn uống qua loa đơn giản, bây giờ nhìn thấy tôm và gà đường nhiên mắt sáng lên.
Trước hết bóc vỏ tôm cho Ngôn Mộc sau đó lấy Coca và chân gà từng miếng một để vào trong bát anh. Ngoài những tật xấu trước kia của Ngôn Mộc, anh còn chán ghét phiền toái, những đồ ăn mà tay người khác chạm qua, anh nhất định ngại bẩn không ăn.
Cố Duy Nhất một bên ăn cánh gà, một bên thầm oán, Ngôn Mộc à Ngôn Mộc, nếu anh có thể tìm được vợ, mặt trời chắc chắn mọc ở hướng Tây.
Hai con tôm, hai cái chân gà, Ngôn Mộc chỉ ăn hai miếng không hơn không kém.
Ngoài phần Ngôn Mộc ăn, còn lại đều là của cô. Hai mắt Cố Duy Nhất sáng long lanh kéo cái mâm lại trước mặt mình, bắt đầu bóc tôm sau đó chấm nước chấm, trộn với cơm. Đây đúng là mỹ vị.
“Học kì này em định ở trường luôn sao?” Ngôn Mộc gắp con tôm lên cắn một miếng
Cố Duy Nhất chăm chú bóc tôm, không đáp.
Ngôn Mộc nhíu mày, “Cố Duy Nhất, anh hỏi em không trả lời?”
Cố Duy Nhất ngước mắt nhìn anh, dưới ánh đèn, hai mắt cười híp lại thành một đường. Đưa tay chỉ vào anh, sau đó đưa tay lên miệng mình làm động tác kéo khóa, ý là không muốn cùng anh nói chuyện!
Thái dương Ngôn Mộc nhảy lên vài cái, ăn một chút cơm rồi ném đũa, rời đi.
Cố Duy Nhất nhàn nhã ăn tôm, gặm cánh gà. Bộ dáng thỏa mãn, tay nghề của Ngôn Mộc ngày càng tốt rồi.
*
Khó được một lần Cố Duy Nhất khiêu chiến thành công. Nhưng chỉ nửa giờ đã lộ cái đuôi chó nhỏ, bổ quả bưởi chia thành nhiều miếng, đỏ mê người. Cố Duy Nhất bê đĩa bưởi vào phòng Ngôn Mộc, anh ngồi sau bàn không ngẩng đầu lên, “Cút ra ngoài, đừng chọc anh tức giận!”
Cố Duy Nhất rụt đầu lại, đặt đĩa lên bàn, cẩn thận, “Anh, ăn bưởi.”
Ngôn Mộc không bị lay động, cúi đầu không để ý cô.
Cố Duy Nhất đảo mắt, đưa bàn tay nhỏ để trước mặt anh, giả vờ đáng thương, “Anh nhìn xem, em đi siêu thị xách túi lớn túi nhỏ, tay đỏ hết rồi.”
Ngôn Mộc tiếp tục cúi đầu, không chút lung lay.
Cố Duy Nhất sờ mũi, hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu diễn, “Ai nha, tay đau quá!”
“Ai nha, tay thật đau…”
“Có phải hay bị trầy da rồi không, đỏ hết lên như vậy…”
…
Cuối cùng, Ngôn Mộc nhịn không được cô thao thao bất tuyệt, ‘bụp’ một tiếng ném bút trên bàn, cắn răng, “Lại đây…”
Khuôn mặt đáng thương của Cố Duy Nhất trong nháy mắt chuyển sang tươi cười như hoa, vui vẻ chạy tới bên anh, đưa bàn tay lên trước mắt anh, giả vờ đáng thương, “Anh, đau…”
Ngôn Mộc liếc qua, cầm lấy tay cô nhìn. Chỗ kia của tay cô có chút máu bầm, đưa tay xoa xoa, trong miệng không chút lưu tình, “Đáng đời.”
Cố Duy Nhất lè lưỡi, tay kia cầm miếng bưởi đưa tới bên miệng Ngôn Mộc, nịnh nọt, “Anh, ngọt lắm…”
Ngôn Mộc hừ hai tiếng, làm như bị ép buộc, há miệng cắm miếng bưởi.
Lòng bàn tay vốn đau rát, bây giờ được anh xoa cảm thấy rất thoải mái. Tay anh hơi lạnh, từng khớp xương rõ ràng, ngón tay vừa dài vừa trắng mà tay cô lại giống như tay của cô bé bảy, tám tuổi.
Ngồi lên bàn làm việc của Ngôn Mộc, hai chân đong đưa, Cố Duy Nhất nghiêng đầu, “Anh, em giúp Doãn Huyên Huyên nhận một kịch bản nhỏ.”
Cố Duy Nhất nói chuyện kịch bản và chuyện Trịnh Kinh đến tìm cô cho anh. Cô chưa bao giờ gạt anh chuyện gì, không có nguyên nhân nào, chỉ đơn giản là từ bé đã thế, dưỡng thành một loại “nô tính”.
Ngôn Mộc lạnh giọng, “Tay còn lại.”
Cố Duy Nhất vội đưa tay kia lại, nhíu mày khó hiểu, “Anh nói xem, Trịnh Kinh này có ý gì? Có phải là ý nghĩ nhỏ mọn của em anh ta đều rõ không?”
“Hừ. . .” Ngôn Mộc cũng không ngẩng đầu lên, “Cố Duy Nhất, không phải là em cảm thấy IQ ít ỏi của em có thế chống lại được mưu kế của tên hồ ly đó chứ?”
“…”
Cố Duy Nhất cau mũi, khiêm tốn thỉnh giáo, “Xin hỏi ngài luôn ở chê bai IQ của nô tỳ sao?”
Ngôn Mộc liếc cô khinh thường, “Chẳng lẽ anh biểu đạt không rõ ràng?”
Cố Duy Nhất liếc mắt, không phải là không rõ ràng, là quá rõ ràng được không.
Nhưng Cố Duy Nhất là ai, những năm này Ngôn Mộc hé ra “Mặt chết”, nước sôi lửa bóng đều đã trải qua, sao có thể bị anh đả kích.
Cúi người, tiến đến bên cạnh Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất than thở, “Anh, anh có thấy lần này em làm quá rõ ràng không? Trịnh Kinh có thể hiểu thấu hết con người em không? Em nói với Huyên Huyên thù lao đóng phim lần này là hai vạn, bây giờ lấy đâu ra tiền… IQ của em đúng là có chút…”
Ngôn Mộc nhướn mày nhìn cô, hai mắt khẽ híp, thì ra ở chỗ này chờ anh, là muốn anh đưa ra chủ ý.
“Cố Duy Nhất, muốn người ta chỉ điểm mà làm vậy à?” Ngôn Mộc lạnh lùng nhìn cô. “Em không phải không muốn nói chuyện với anh sao?” Ngôn Mộc bỏ tay cô ra, cầm tờ giấy lau lau.
Cố Duy Nhất méo miệng, “Anh vừa ăn miếng bưởi em tự tay bóc, lại còn không lau miệng nữa đúng không?”
Ngôn Mộc khinh thường chấp nhặt với cô, cầm thêm miếng bưởi tiếp tục ăn.
Cố Duy Nhất lập tức nhảy từ trên bàn xuống, nhảy ra sau Ngôn Mộc, bóp vai cho anh, giọng nói ngọt ngào, “Anh…”
Ngôn Mộc lôi tay cô ra trước mặt, trừng mắt, “Tay còn đau, định làm cái gì.”
Trong lòng Cố Duy Nhất vọt lên một cảm giác khó tả, không hiểu sao tung tăng như chim sẻ. Nhìn lòng bàn tay mình, khoé miệng không tự chủ nhếch lên.
Ngôn Mộc nhìn cô cười ngây ngô, đưa tay gõ đầu cô một cái. Cố Duy Nhất ôm đầu trừng anh, ánh mắt mang theo hơi nước, “Ngôn Mộc…”
Đôi con ngươi xinh đẹp nheo lại, Ngôn Mộc ngoắc ngón tay, hạ thấp thanh âm, “Có muốn Trịnh Kinh bỏ ra chỗ tiền còn thiếu kia không?”
Giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn gợi cảm xuyên qua không khí lọt vào tai Cố Duy Nhất mang theo cảm giác mềm mại. Cố Duy Nhất rùng mình nổi da gà. Sống cùng Ngôn Mộc hai mươi mấy năm sao cô không biết giọng nói của anh dễ nghe đến vậy, khiến cho người nghe mê muội.
…
“Hồi hồn đi Duy Nhất!” Ngôn Mộc gằn từng chữ.
Cố Duy Nhất hoàn hồn, thấy Ngôn Mộc đen mặt, lúng túng cười, dựa lại gần anh, “Anh có cách gì?” Ngoài những chuyện khiến Cố Duy Nhất bất mãn, đối với IQ vượt người thường và sự phúc hắc của Ngôn Mộc, cho tới giờ Cố Duy Nhất chưa từng nghi ngờ.
Ngôn Mộc giống như đối với con chó nhỏ ngoắc ngón tay, Cố Duy Nhất ngoãn ngoãn đưa đầu tới gần.
Nghe Ngôn Mộc nói xong, Cố Duy Nhất nghiêng đầu nhìn anh, “Cách này được không? Giống như anh đã biết trước vậy.”
Mắt thấy sắc mặt Ngôn Mộc đen đi, Cố Duy Nhất vội vươn tay vuốt ngực anh, “Là em sai, em sai, đừng nóng giận tổn hại đến thân thể, em tin, em tin…”
Nhìn thái độ nhận sai của cô, cảm thấy hài lòng, Ngôn Mộc ‘hừ’ một tiếng, “Em nên biết, Trịnh Kinh làm thế với em đều vì Tô Lương Tần, cho nên em lợi dụng Tô Lương Tần một chút có gì sai?”
Cố Duy Nhất yên lặng lau mồ hôi lạnh, vì Lương Tần mặc niệm một phút, đời này có thể có “bạn tốt” như Ngôn Mộc, chắc chắn kiếp trước Tô Lương Tần đã giết người, đốt của, cướp bóc đều làm không thiếu mới có một mối “lương duyên” như vậy.