Em trai, xin nhịn một chút - 7. Cùng đi mua sắm
Quần áo mà SeungKwan lấy từ chỗ Wonwoo chỉ thích hợp mặc ở nhà thôi.
Choi Seungcheol liếc nhìn Jeonghan từ trên xuống dưới sau đó mang người về phòng mình, lục tủ đồ lấy ra một chiếc áo thun nhỏ nhất đưa cho cậu.
“Mặc vào đi”.
Chiếc áo thun này là Woozi tặng cho Choi Seungcheol, dù hiện tại có chút chật nhưng anh ta vẫn không có đem bỏ đi.
Jeonghan nhận lấy chiếc áo, quay đi ngoảnh lại một chút liền te te chạy vào nhà tắm, cậu chính là xấu hổ khi phải cởi trần ngay trước mặt “người nhà” của mình.
Choi Seungcheol không nói gì đứng chờ ở bên ngoài, Jeonghan vì muốn nhanh chóng mà chỉ nép trong phòng tắm thay đồ chứ không đóng cửa, Choi Seungcheol nhét hai tay trong túi quần, ánh mắt nhìn vào tấm kính lớn đặt ở cửa phòng tắm, trên đó phản chiếu tất tần tật cảnh sắc tươi đẹp ở bên trong.
Thân thể Jeonghan rất gầy nhưng trắng trẻo cực kì, cứ như một miếng đậu hũ vừa mềm vừa mịn, khiến người ta nhìn mà chỉ muốn vồ lấy nuốt vào trong bụng.
Jeonghan đưa tay kéo áo ra khỏi đầu, cái rốn nhỏ nghịch ngợm trốn thoát khỏi thắt lưng quần, duyên dáng hiện ra trong tầm mắt Choi Seungcheol, anh ta bỗng dưng cảm thấy có gì đó vô cùng khác lạ chạy loạn trong cơ thể mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh người con trai phản chiếu trong tấm gương.
“Tôi xong rồi”.
Jeonghan dè dặt bước ra khỏi nhà tắm, dù là chiếc áo có kích cỡ không phù hợp với Seungcheol đi nữa, thì với sự mỏng manh của Jeonghan thì nó vẫn còn quá rộng, mặc vào trông cậu càng thêm gầy gò và bé nhỏ, chẳng có chút sang quý nào.
Thôi kệ, dù sao cũng chuẩn bị đi mua quần áo mới rồi.
“Đi thôi”
Choi Seungcheol gật đầu, một tay nhét trong túi quần thong thả bước ra ngoài.
Jeonghan ngẩng đầu nhìn dáng lưng thẳng tấp và phong thái đầy cao quý của người nọ, bỗng cảm thấy bản thân chẳng có chút nào giống các anh em trai của mình, không biết ra ngoài có làm mất mặt bọn họ không nữa.
Jeonghan càng nghĩ càng buồn, từ nhỏ cậu đã sống trong vất vả cực khổ, lớn lên được như bây giờ chính là do mẹ Yoon bảo bọc chăm sóc vô cùng chu đáo.
Jeonghan hướng nội không hay ra ngoài nên mới có nước da trắng như vậy, nhưng mà toàn diện nhìn lại thì không hề có khí chất của một công tử con nhà giàu như các thành viên còn lại.
Cũng may Jeonghan xinh xắn sạch sẽ, lại còn vô cùng lễ phép ngoan ngoãn nên các thành viên mới có thể dễ dàng chấp nhận anh như vậy.
Nếu Jeonghan mang khí chất bần hàn kém cõi mà lại còn thô lỗ dung tục, có lẽ mười hai người kia dù cho mang tiếng ác cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận Jeonghan là người một nhà với mình.
Jeonghan vừa suy nghĩ vừa lẽo đẽo theo sau mông Choi Seungcheol đi đến nhà để xe bên cạnh ngôi biệt thự.
Choi Seungcheol lái một chiếc Audi TT màu đỏ vô cùng nổi bật. Jeonghan sau khi lên xe ngồi rất nghiêm chỉnh không dám táy máy tùy tiện, cậu biết chiếc xe sang trọng nên sẽ rất đắc tiền, sợ bản thân sẽ làm hỏng hóc thứ gì đó khiến chủ nhân của nó khó chịu.
Nhìn thấy người bên cạnh dè dặt và cẩn thận như vậy, đâu đó trong lòng Choi Seungcheol tự dưng lại nhói lên, dường như lúc nào gặp người này cũng là một dáng vẻ sợ hãi rụt rè, cuộc sống trước kia của cậu chắc hẳn không dễ dàng.
Choi Seungcheol đưa tay điều chỉnh một nút nào đó trên bàn điều khiển, Jeonghan lập tức cảm nhận ghế của mình đang từ từ ngã ra sau.
“Dễ chịu hơn chưa?”.
“A.. …ngồi thoải mái lắm, cám ơn”.
Đi xe xịn thật sự rất thích, tay lái của Choi Seungcheol còn rất vững vàng không hề thắng gấp, Jeonghan ngồi mà cứ tưởng sẽ ngủ được một giấc luôn ấy.
Choi Seungcheol yên lặng đánh một vòng tay lái, hai người đi đến một trung tâm thương mại giữa lòng Seoul, đó là một trong năm trung tâm có quy mô lớn nhất thủ đô hiện nay, vì vậy tuy đang là thời điểm người dân đi làm nhưng vẫn có không ít người ra vào, nhìn rất náo nhiệt.
Cả hai cùng đi thang máy lên trên tầng ba, đó là khu vực tập trung các cửa hàng thời trang của những thương hiệu nổi tiếng trên thế giới.
Jeonghan dáo dát ngắm nhìn xung quanh, vẻ mặt ngơ ngác không xác định hỏi người bên cạnh:
“Chúng ta sẽ mua quần áo ở đây sao?”.
“Ừ”.
“Nhưng mà…”
“Cậu thích thương hiệu nào?”
“Không..không biết…”
“Vậy thường ngày cậu mặc kiểu quần áo ra sao?”.
“Chỉ là áo thun và quần jeans bình thường thôi”.
Choi Seungcheol nghiêng đầu đánh giá Jeonghan từ trên xuống dưới, nếu là quần áo mặc thường ngày thì có lẽ người nọ thích hợp với Woo Young Mi hoặc Miu Miu.
Nhưng Jeonghan nói bản thân thích áo thun, vậy có lẽ nên ghé Chloé hoặc Alexander Wang xem thử một chút.
Choi Seungcheol là một nhà lãnh đạo điều hành cả một công ty, anh ta quen với việc đưa ra ý tưởng, mục tiêu và hành động chúng nếu cảm thấy thích hợp và có khả năng. Vì thế lúc này Choi Seungcheol sau khi sắp xếp hết mọi thứ trong đầu liền ung dung bước đi, chẳng hề hỏi ý kiến Jeonghan.
Jeonghan thấy đối phương sải bước thì cũng lon ton chạy theo, hoàn toàn không biết sắp sửa sẽ đi đâu, làm cái gì.
Choi Seungcheol dẫn Jeonghan đến trước store của Chloé liền dừng lại.
“Vào trong nhìn một chút đi, tôi nghe điện thoại một lát”.
Choi Seungcheol chỉ vào trong cửa hàng rồi cầm điện thoại đi ra một góc yên tĩnh để nghe.
Jeonghan ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, lại ngẩng đầu nhìn cửa hàng sang trọng ở trước mặt, trong lòng có chút lo lắng và bất an.
Trước giờ dù có đi trung tâm thương mại thì Jeonghan cũng không dám bước vào mấy cửa hàng lớn như thế này, bởi vì ngay cả một món rẻ nhất bên trong đó cậu cũng không mua nổi, vì vậy Jeonghan cũng không tỏ vẻ bước vào dù chỉ là xem cho vui thôi.
Hiện giờ được người “anh trai” giàu có sang trọng kia dẫn đi chọn quần áo, Jeonghan vẫn cảm thấy có chút không quen và lo sợ.
Nhưng không nghe lời có thể sẽ bị mắng không?
Jeonghan tưởng tượng cảnh Choi Seungcheol nổi giận liền cảm thấy rùng mình, thế là chỉnh đốn tâm lý một chút liền ngoan ngoãn đi vào trong cửa hàng.
Nhân viên bên trong đang sum xuê tư vấn cho một cặp nam nữ trẻ, nghe thấy có người vào liền ngẩng đầu nhìn, vốn định tươi cười cất tiếng chào, nhưng khi nhìn thấy quần áo và cách ăn mặc của Jeonghan thì gương mặt hai nhân viên lập tức xụ xuống, trong lòng thầm mắng chửi.
Lại một kẻ nghèo hèn không biết thân biết phận thích đến xem chùa đồ hiệu. Mấy cái loại này toàn đến làm bẩn quần áo cuối cùng cũng không mua nổi thứ gì.
Cặp nam nữ kia nhìn thấy Jeonghan ăn mặc lôi thôi đứng trong cửa hàng sang trọng lựa đồ liền mất hứng mà khẽ cau mày lại.
Bọn họ cũng đang mua đồ ở đây, một tên vừa nhìn là biết nghèo mạt không xu dính túi lại dám đứng chung một chỗ lựa đồ với họ, hai người cảm thấy thân phận của mình bị hạ thấp, bị sỉ nhục, lập tức tỏ vẻ không hài lòng.
Cửa hàng trưởng thấy khách quý của mình phật ý liền có chút hốt hoảng, chị ta dùng ánh mắt khó chịu đánh giá Jeonghan, thấy cậu đi có một mình lại còn táy máy sờ đông sờ tây, dáng vẻ ngơ ngáo không một chút hiểu biết gì về hàng hiệu khiến chị ta càng thêm cau chặt mày.
Để một tên hèn mọn chỉ đến xem cho biết làm phật lòng hai vị khách sang trọng của bọn họ, bên nào nặng bên nào nhẹ chỉ cần nhìn là biết, tên nghèo hèn kia không thể tiếp tục ở trong cửa hàng nữa, tránh làm khách quý bỏ đi.
Cửa hàng trưởng quay sang huýt nhẹ cánh tay cô nhân viên nữ bên cạnh, cô gái kia lập tức hiểu ý gật đầu sau đó xoay người đi về phía Jeonghan, vẻ chán ghét lộ rõ trên khuôn mặt.
Con mọt dơ bẩn này, để coi tao đuổi cổ mày như thế nào.