Em trai, xin nhịn một chút - 6. Được chấp nhận
“Cậu đùa cái gì vậy Boo SeungKwan? Ở đâu lại rớt ra thêm một ông anh trai thế này”.
Hansol cau mày tỏ vẻ không tin, tám năm rồi tự dưng lại có một người đến nói là anh trai mới của cậu, nói sao cũng nghe thật là khó chấp nhận.
Myungho ngồi ở đối diện điềm đạm ăn sáng, nghe Hansol nói liền hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường:
“Với ông ba ngựa giống kia của chúng ta thì có gì mà không có khả năng chứ”.
Hong Jisoo, Hansol và Choi Seungcheol vẫn cau mày nhìn chằm chằm, đánh giá người anh em trai từ trên trời rơi xuống của mình, ánh mắt không phải tỏ ra thù địch, mà chỉ là sự khó hình dung khi có người lạ đến phá vỡ tám năm yên tĩnh của bọn họ.
SeungKwan thấy Jeonghan đã rụt vai lại sắp biến thành một quả trứng tròn vo rồi, cậu đưa tay vuốt nhẹ phía sau lưng anh để anh bớt sợ.
“Đừng có đem ánh mắt cá chết đó nhìn người ta nữa có được không? Ông ba kia sẽ không đem một người dưng về mạo nhận làm con trai ông ta đâu, nên việc chúng ta là người một nhà đã chắc như đinh đóng cột rồi, thu hồi sát khí của mấy người lại đi”.
“Hyung ấy nói đúng đó, hãy nên như cách tám năm trước chúng ta tiếp nhận nhau ấy, hòa thuận vui vẻ nào~”.
Chan ngồi ở cuối bàn cũng phụ họa lên tiếng, hai tay còn đập đập ý bảo mọi người bình tĩnh.
Choi Hansol nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nhúng vai.
“Ừhm…chào mừng…anh..”.
Chữ anh thật khó mà thốt ra miệng Hansol sau những chuyện đã phát sinh đêm qua, nghĩ lại thật sự quá xấu hổ. Hansol lựa chọn bản thân mất trí nhớ, không biết gì tới chuyện đó nữa.
Hong Jisoo và Choi Seungcheol tuy vẫn còn nghiêm nghị nhưng không ai nói gì, giống như ngầm chấp nhận thành viên mới đường đột xuất hiện này.
SeungKwan thấy mọi chuyện đã ổn liền vui vẻ vỗ lên lưng Jeonghan, đẩy anh về phía Hong Jisoo và Choi Seungcheol.
“Ngồi đi anh”.
Jeonghan giống như con thỏ nhỏ lạc giữa bầy sói, vừa nhìn liền cảm thấy da đầu tê rần.
Ngồi…ngồi giữa hai người đó ấy hả? Không phải chứ…
Ai quy định khi ăn phải ngồi theo thứ tự như này hả? Thật quá đáng, áp lực chết người ta rồi!!.
Jeonghan nhích từng bước đến gần vị trí chỗ ngồi của mình, rón rén đặt tay lên lưng ghế, trong lòng thầm nghĩ nếu lỡ mình kéo ghế phát ra tiếng động quá lớn, có hay không sẽ bị hai con sói này nhào đến cắn chết?!!
Lúc Jeonghan còn rụt rè chưa dám hành động thì một đôi tay đã vương đến cầm lấy lưng ghế, vững vàng kéo nó ra.
Jeonghan giật mình ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với một gương mặt góc cạnh điển trai cùng sống mũi thẳng tắp, hơi thở cực gần của người nọ khiến trái tim Jeonghan lại nổi khùng mà đập tứ lung tung.
Lee Seokmin không chút biểu cảm liếc nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của người bên cạnh, cậu vừa từ trong phòng đi ra, nhìn thấy con thỏ nhỏ nhích từng bước sợ hãi, cảm thấy quá mức tội nghiệp nên mới đến giúp, chất giọng nửa trầm nửa trong khẽ vang lên:
“Ngồi đi”.
“À, cám…cám ơn cậu…”
Jeonghan ngơ ngác ngồi xuống, Lee Seokmin đẩy ghế sát vào bàn cho anh xong liền vòng qua phía bên kia ngồi xuống.
Tuy tuổi tác bọn họ chênh lệch không lớn nhưng vai vế lại có chút khác nhau. Ví dụ như Jeonghan sinh ra trước Hong Jisoo nhưng theo vai vế Jeonghan lại là em trai. Còn Lee Seokmin mặt dù sinh trước Myungho nhưng Myungho lại là anh của cậu.
Vị trí ghế ngồi trong phòng ăn được sắp xếp theo độ tuổi thực của mọi người, chỗ của Jeonghan ngồi vừa vặn trùng hợp đối diện với Lee Seokmin.
Jeonghan len lén liếc mắt nhìn cậu ta, dáng vẻ người nọ không phải kiểu lạnh lùng xa cách, mà là một loại lãnh đạm thờ ơ khi không cười.
Jeonghan nhịn không được mà âm thầm quan sát một lúc lâu, cảm thấy hoàng tử tennis thật không hổ danh là hoàng tử, khí chất và rung cảm đều vô cùng tuyệt vời.
Jeonghan cứ lén lút nhìn người đối diện mãi, cho đến khi ai đó ngồi bên cạnh Seokmin đột nhiên ho lên một tiếng khiến Jeonghan giật mình, có cảm giác bản thân bị bắt gặp đang làm chuyện xấu, Jeonghan xấu hổ vội chuyển tầm mắt sang người vừa ho kia.
Đôi mắt Jeonghan trong suốt mà tròn xoe, hai mí ngay thẳng rõ ràng nhìn vô cùng đẹp mắt. Anh chỉ nhìn chăm chăm như vậy lại khiến Woozi bỗng dưng đỏ mặt.
“Nhìn cái gì, ăn đồ ăn của anh đi”.
“Ohh!”
Jeonghan cầm cái nĩa xiên miếng trứng rán cho vào trong miệng. Cảm thấy trứng nhạt quá liền chấm thêm tương ớt, nhưng sau khi chấm xong lại cảm thấy quá cay, muốn chảy cả nước mắt ra luôn này.
Jeonghan đưa tay cầm lấy ổ bánh mì để trên chiếc đĩa phía bên tay trái, muốn nhai chút bánh mềm lạt để át vị cay tê đầu lưỡi kia, nhưng không ngờ lại sờ trúng cái gì đó mềm mềm, còn rất ấm nữa.
Jeonghan cúi đầu nhìn. Bàn tay cậu đang đặt trên mu bàn tay trắng trẻo thon dài của Hong Jisoo, ngón tay trùng hợp nằm trên vị trí đường gân xanh vô cùng nam tính mạnh mẽ của anh ta, Jeonghan không kịp phản ứng gì đã ngơ luôn.
Ôi~ thật là nhiều sợi gân nha.
Hong Jisoo cau mày rút tay lại, trái tim không tự chủ đập từng nhịp vang dội.
“Nó là của tôi”.
“À vâng, xin..xin lỗi…”
Bởi vì trước đó Hong Jisoo vốn ngồi ở chỗ mà Jeonghan hiện tại đang ngồi, bánh mì cũng đã bị anh xé mất một góc, anh vừa tính đem hai đĩa bánh mì đổi vị trí cho nhau thì Jeonghan cũng bất ngờ đưa tay tới.
Hong Jisoo không ngờ lòng bàn tay của người nọ lại mềm và ấm áp như vậy, xúc cảm thật sự rất dịu nhẹ khiến anh xuyến xao, giống như nếu có thể chìm vào giấc ngủ trong đôi bàn tay ấy ắt hẳn sẽ là điều rất tuyệt vời.
Hong Jisoo bỗng giật mình vì suy nghĩ của mình, anh liếc nhìn sườn mặt trắng trẻo mịn màng của người bên cạnh sau đó quay đi không nói tiếng nào.
SeungKwan đang điềm nhiên húp chén súp của mình bỗng giống như chợt nhớ ra điều gì, cậu lập tức lên tiếng:
“Phải rồi, lúc lão ba vô tích sự kia đưa Jeonghanie tới đây cũng không mang cho anh ấy thứ gì cả, quần áo bây giờ Jeonghanie đang mặc là do em lấy từ tủ đồ của Wonwoo hyung đó. Mà hôm nay em có việc bận rồi, mấy người ai rảnh dẫn hyung ấy đi mua quần áo mới đi”.
Shopping chính là một công việc tốn thời gian và cực khổ. SeungKwan vừa dứt lời thì mọi người trên bàn đều rì rầm nói ra lịch trình của mình, giống như là bận sắp chết vậy, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn người vẫn đang nhàn nhã ăn súp không lên tiếng.
Chiếc muỗng cầm trong tay Choi SeungCheol dừng lại giữa không trung, bất động.
“Tôi không…”
“Quyết định vậy đi. Hyung, hôm nay anh mang theo Jeonghanie đi mua sắm nhé, bọn em phải đi ngay đây, trông cậy hết vào anh, vậy nhé~”.
SeungKwan nói rất nhanh, cậu chàng bê chén súp húp cái rột rồi buông chén bỏ đi. Đám anh em khác cũng lục tục đứng dậy rời khỏi, chỉ còn lại mỗi Choi Seungcheol vẫn đang cầm muỗng và con thỏ với hai mắt sáng rực, háo hức nhìn anh.
Được đi chơi nha~