Em trai, xin nhịn một chút - 3. Người con trai thất lạc (1)
Jeonghan nắm lấy góc áo Han Sung Soo, nhìn thấy mấy chàng trai đều trừng mắt về phía mình liền sợ hãi cúi đầu.
SeungKwan nhìn hành động của anh cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng mà cậu lại muốn biết những chuyện khác hơn.
“Nè ông già!!! Ông đang giỡn cái gì nữa vậy, đâu lại tự nhiên lòi ra thêm một anh trai nữa thế này, ông có mười hai đứa con rồi vẫn chưa đủ hay sao hả?!!!”
Seungkwan trợn to mắt gầm gừ về phía Han Sung Soo, người đàn ông đổ một tầng mồ hôi lạnh lập tức cười giả lả:
“Từ từ, để ba kể các con nghe…”
“Ba, ba thật giống một con ngựa đực”.
Seokmin cũng lạnh lùng lên tiếng.
8 năm trước Han Sung Soo lần lượt đem về từng đứa con trai “thất lạc” bên ngoài về, căn biệt thự rộng lớn chẳng mấy chốc đã đầy ấp.
Woozi và Choi Seungcheol là hai người đầu tiên được ông ta đưa về, vì là người đến trước nên cũng trở thành người có tiếng nói nhất trong gia đình.
Lúc đầu mọi người còn tưởng ông ta nhận con nuôi, bởi vì có nói ra người bên ngoài cũng không tin đây là sự thật.
Mười hai người, có tới hơn nửa trong số đó không trùng họ với nhau.
Bởi vì Han Sung Soo quen thói trăng hoa không quản được nửa thân dưới của mình, đi đến đâu là gieo rắc tai ương đến đó.
Để bù đắp cho những lỗi lầm và sự khốn nạn mà bản thân đã gây ra, Han Sung Soo chấp nhận để tất cả những đứa con trai của mình đều được mang họ mẹ.
Suốt một thời gian dài Han Sung Soo chẳng còn gây thêm họa gieo giống nào, cũng không thấy đưa ai về nữa, các anh em đã nghĩ rằng ông ta cuối cùng cũng thành tâm hối lỗi, cải tà quy chính rồi, ai ngờ bây giờ đùng một cái lại dắt về thêm một “anh trai”, lại còn cao lớn khỏe mạnh nữa chứ, ai mà chấp nhận được!!.
Woozi và Wonwoo là hai người lớn tuổi nhất hiện đang có mặt trong phòng khách này, và cũng chỉ nhỏ hơn người anh cả ác ma Choi Seungcheol và ông anh hai giỏi diễn trò Hong Jisoo có một tuổi thôi.
Nếu Han Sung Soo giới thiệu Jeonghan là anh trai với Woozi và Wonwoo, vậy tức là Jeonghan có thể cùng tuổi với Choi Seungcheol và Hong Jisoo rồi, bởi vì nhìn sao Jeonghan cũng không thể lớn hơn hai người kia được.
Myungho sắc mặt đã vô cùng xấu xí rồi, cậu khoanh tay lại bày ra dáng vẻ lạnh lùng. Han Sung Soo sợ cậu ta làm Jeonghan hoảng sợ đành đứng ra ngăn cản.
“Con trai, con trai nghe ba nói đã. Đây thật sự là một chuyện ngoài ý muốn”.
Han Sung Soo tỏ ra khổ sở mà thở dài, Wonwoo ngẩng đầu nhìn ông ta, bảo mấy đứa em của mình bình tĩnh nghe ông ta giải thích đã.
Han Sung Soo trầm mặc giống như đang nhớ lại, lát sau mới chậm rải mở miệng:
“Thật ra Jeonghan là kết tinh tình yêu của ta và một cô gái hiền lành con nhà gia giáo ở quận Gangbuk-gu. Khi ấy là chuyến công tác đầu tiên của ta kể từ ngày ta tiếp quản công ty của ông các con”.
“Sau đêm đó ta bị gia đình hối quay trở về, một thời gian sau cũng không gặp lại cô gái kia nữa. Lúc đó ta không hề biết rằng cô ấy đã mang thai, ta trở về và bị buộc kết hôn cùng người mà ông các con chỉ định, rồi sau đó sinh ra Jisoo”.
Han Sung Soo nắm lấy bàn tay Jeonghan, nhè nhẹ vỗ về.
“Không sợ, không sợ nè Jeonghan, có ba ở đây, các em trai chỉ nhìn con thôi, không có gì đâu, ngoan, đừng sợ nhé”.
Lời như đang dỗ dành một đứa trẻ lại đem đi nói với chàng trai đã hai mươi chín tuổi. Thấy sao cũng có chút không bình thường.
Woozi liếc mắt quan sát một lúc, sau đó khẽ cau mày.
Không lẽ…
Jeonghan rụt rè đem ánh mắt len lén nhìn về phía những chàng trai rồi lại sợ hãi thu hồi, tuy vậy anh đã không còn run nữa, ngoan ngoãn đứng phía sau không nói một lời nào.
Han Sung Soo sau khi an ủi con trai, ông thở dài một cách đầy bi ai rồi tiếp tục:
“Mẹ Jeonghan khi biết mình có thai liền muốn đi tìm ba, nhưng mà ba đã ra nước ngoài trong nhiều tháng cũng không quay trở lại. Bởi vì có thai khi chưa cưới xin gì nên bà ấy bị ông ngoại của Jeonghan đuổi ra khỏi nhà, một mình vất vả nuôi nấng con trai”.
Những người có mặt trong phòng đều yên lặng lắng nghe câu chuyện của Han Sung Soo, có chút đau lòng nhẹ quét qua nơi đáy mắt.
Wonwoo đẩy nhẹ cặp kính của mình, cất tiếng hỏi:
“Jeo…anh trai hình như có chút vấn đề có phải không? Con thấy anh ấy giống như…”
Han Sung Soo suy sụp gật đầu, chất giọng u buồn pha chút chua xót và ân hận.
“Năm Jeonghan lên tám tuổi thì bị sốt cao, mẹ thằng bé khi ấy còn đang tăng ca trong nhà máy nên không một ai phát hiện. Jeonghan cứ thể sốt tròn cả một ngày, đến khi được đưa tới bệnh viện thì não đã bị tổn thương rồi, trí tuệ từ đó cũng bị ảnh hưởng”.
Jeonghan mặc dù không phải hoàn toàn ngốc nghếch vô tri, nhưng đôi lúc vẫn không thể hiểu được một số thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của bộ não đã từng bị thương tổn.
Han Sung Soo nhìn đứa con trai xinh xắn ngoan ngoãn của mình, đôi mắt trong suốt ngây thơ không nhiễm chút khói bụi trần gian khiến lòng ông ta đau như cắt.
Giống như mọi chuyện phụ bạc xấu xa mà ông đã làm trong quá khứ đều trút hết lên người đứa con trai đáng thương hiền lành này của ông rồi. Thật không công bằng.
Han Sung Soo lau nhẹ khóe mắt đỏ hoe của mình, ngẩng đầu nói với mấy đứa con trai.
“Coi như ba cầu xin các con lần này, hãy đối tốt với Jeonghan có được không? Nó đã có một cuộc sống rất khổ sở rồi…”.
Lời ông ta rất chân thật, còn kèm theo một chút cùng quẫn nghẹn ngào vô cùng tội nghiệp.
Mấy chàng trai liếc mắt nhìn nhau. Woozi là người đại diện lên tiếng:
“Tụi con thì không sao, chỉ là một cái anh trai thôi mà. Nhưng ngược lại ba à, ba nên nghĩ phải trả lời như thế nào với hai vị hyung trưởng của tụi con khi họ trở về đi”.
Một người là con trai của mối tình đầu kiêm cháu đích tôn, một người là con của chính thất, hai cửa ải này suy cho cùng là khó vượt qua nhất.
Han Sung Soo nghe nhắc đến tên hai đứa con lớn liền lập tức hoàn hồn, sống lưng cảm nhận từng trận âm hàn dày đặt.
Mịa! Quên mất hai đứa nó rồi!!