Em trai, xin nhịn một chút - 10. Giúp thỏ nhỏ trút giận (2)
Đôi nam nữ ầm ỉ rình rang đi tới nơi tính tiền, cô gái đỏng đảnh kia khi nhìn thoáng qua gương mặt của Choi Seungcheol thì có hơi phát ngốc một chút, mà cũng không trách được, với vẻ ngoài và khí chất kia của Choi Seungcheol thì dù cho có đặt ở đâu cũng sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Được rồi, đóng gói năm cái này lại đi”.
Gã đàn ông bên cạnh cô gái tỏ vẻ hào phóng rút tấm thẻ đen trong túi ra. Lúc này có vài vị khách trung lưu đi vào trong cửa hàng, nghe thấy họ mua một lần năm chiếc áo ánh mắt liền có chút hâm mộ nhìn qua.
Cô gái đứng bên cạnh gã đàn ông rất mãn nguyện, cô ta thích đi mua sắm những món hàng đắt đỏ là để tận hưởng cảm giác như thế này, làm người có tiền sướng thật đó~.
Cô ta liếc nhìn qua hai người ngồi trên ghế, bọn họ chẳng tỏ vẻ gì khiến tâm trạng cô ta chùn xuống.
Hứ! đi trung tâm thương mại lại ăn mặc như một thằng bán hàng rong vậy, đúng là đồ nhà quê không tiền, thật là, vậy mà còn dám ngồi vào cái ghế mình đã từng ngồi nữa, bẩn chết đi được, đáng ghét.
Lời này rõ ràng là nhắm vào Jeonghan rồi.
Lúc này cửa hàng trưởng đã quay lại, còn dẫn theo người của bên công ty mẹ đi đến, theo phía sau là hai nam nhân viên đang bê mười mấy hộp và túi giấy đựng quần áo.
“Chào ngài, đây là giám đốc kinh doanh của chúng tôi, ngài…”
Cửa hàng trưởng còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên đã đi đến bên cạnh Choi Seungcheol, hồ hởi tươi cười nắm lấy tay hắn:
“Chào ngài, chào ngài, rất hân hạnh được đón tiếp ngài tại cửa hàng nhỏ này”.
“Không cần khách sáo, tôi chỉ đi mua đồ thôi”.
Choi Seungcheol thản nhiên nói, anh biết ông ta, ông ta chính là giám đốc kinh doanh của Chloé tại châu Á, hai người trước kia đã từng gặp nhau.
Người đàn ông nghe Choi Seungcheol đáp liền trợn mắt tỏ vẻ không hài lòng, nói:
“Không thể không thể, tôi nhất định phải tiếp đãi cậu chu đáo. Cậu cần gì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, chúng tôi sẽ mang tất cả những mẫu mới nhất trong bộ sưu tập đến biệt thự cho cậu, đâu cần cậu phải nhọc công tới tận đây”.
Người trung niên ra vẻ lấy lòng, nói. Lúc đầu ông cũng không biết Choi Seungcheol tới đây, nhưng nghe lời nhân viên nhận điện thoại của cửa hàng trưởng miêu tả lại, ông ta liền hoảng hồn bảo rằng tự mình trực tiếp ra đón.
Phải biết rằng không dễ gì gặp được tổng giám đốc của Pledis ở bên ngoài, cơ hội này ông phải nắm lấy cho bằng được. Phải biết rằng cả cái trung tâm thương mại đồ sộ này chính là một trong những sản nghiệp do Pledis đầu tư, ông ngàn vạn lần không thể làm phật lòng người đàn ông trẻ tuổi tài giỏi này.
“Do hôm nay tôi có việc nên sẵn tiện mang người nhà đến đây mua quần áo”.
Choi Seungcheol rất lễ phép mỉm cười với người đàn ông trung niên kia, không hề có cảm giác kẻ cả.
“Không ngờ người nhà của tôi lại được tiếp đãi một cách nồng nhiệt lạ lùng khiến cậu ấy phải hoảng sợ”.
Nhưng câu tiếp theo lại khiến người đàn ông trung niên đổ mồ hôi hột.
“Tổng giám đốc Choi, có thể là có chút hiểu lầm, nhân viên chúng tôi…”
“Là chính tai tôi nghe được, nhân viên thông qua đào tạo “bài bản và chuyên nghiệp” của cửa hàng các ông mở miệng lăng nhục người nhà của tôi, chỉ vì quần áo anh ấy mặc không phải là hàng hiệu”.
“Ơ!!..cái này…cái này…”
Người đàn ông trung niên suýt nữa thì đứng tim ngất đi tại chỗ, từng lời của Choi Seungcheol đều tỏ rõ sự tức giận đối với nhân viên cửa hàng. Ông ta ở trong lòng cũng vô cùng phẫn nộ, đúng là một lũ vô dụng không biết nhìn người, đắc tội ai không đắc tội, lại cứ nhắm vào người có thân phận cao quý ngút trời như vậy, đúng là một lũ ngu dốt.
Sắc mặt của hai nữ nhân viên hiện giờ đã tái mét, họ đứng bất động một bên ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lúc này lưng của người đàn ông trung niên đã lại càng cúi thấp hơn nữa, ông ta bất an xoa xoa bàn tay, cười gượng nói với Choi Seungcheol:
“Thành thật xin lỗi, đây là sơ sót của cửa hàng chúng tôi. Để bù đắp lại sự cố không mong muốn này chúng tôi xin tặng người nhà của ngài bộ sưu tập mới nhất của nhãn hàng…”
“Không cần!”.
Chưa đợi người đàn ông nói xong Choi Seungcheol đã phất tay ngăn lại, dáng vẻ của anh có chút mất kiên nhẫn khiến người đàn ông trung niên và hai cô nhân viên đồng thời nín thở.
“Giám đốc Jo suy nghĩ nhiều rồi, tôi không cần những thứ đó”.
Tiền của anh ta có thể mua hết cả cửa hàng chỉ trong một cái chớp mắt, tặng một bộ sưu tập thì có gì quý giá chứ, sỉ nhục người nhà của anh xong thì tặng chút đồ coi như xong à.
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lát liền quay sang trừng mắt nhìn hai nữ nhân viên.
“Còn không mau tiến lên xin lỗi, đứng ngốc ở đó làm gì!? Cô là cửa hàng trưởng, não cô chỉ để cho đủ bộ thôi sao!!?”.
Mẹ kiếp, cái lũ ăn hại.
“Dạ, dạ..”.
“..Xin lỗi hai cậu chủ, là tôi ngu muội không biết phân biệt tôn ti, xin hai cậu tha lỗi”.
“Tôi xin lỗi, là tôi nhất thời nông nổi ngu ngốc, tôi xin lỗi”.
Hai nữ nhân viên cung kính cúi người, Choi Seungcheol để họ sợ hãi run rẩy chừng mười giây mới liếc nhìn sang người con trai đứng bên cạnh mình.
Jeonghan đang nắm ống tay áo Seungcheol nép vào bên người anh, ánh mắt hoang mang nhìn anh ta.
Người ta là con gái, anh đừng có thô lỗ quá mà.
Choi Seungcheol không nói gì chỉ nhìn Jeonghan, trong mắt anh, ai làm sai cũng đều phải chịu trách nhiệm, bất kể là già, trẻ, lớn, bé, hay một con động vật nhỏ “không biết gì”, tất cả đều phải nhận lấy hậu quả do chính bản thân mình gây ra.
“Được rồi, mọi chuyện coi như xong. Những gì tôi yêu cầu hôm nay đều mang chuyển đến biệt thự cho tôi, giờ tôi thanh toán luôn”.
Choi Seungcheol chốt hạ một câu khiến ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bọn họ có cảm giác như đã nhịn thở lâu lắm rồi vậy, đây cũng coi như là một bài học nhớ đời của cả hai người.
Người đàn ông trung niên vuốt nhẹ lớp mồ hôi trên trán mình. Hai nữ nhân viên kia, ông nhất định sẽ cho bọn họ biến hết!!
Cửa hàng trưởng nhanh chóng chạy đến quầy, run rẩy lập cập làm thủ tục thanh toán tiền cho Choi Seungcheol.
Thường thì giới nhà giàu hay đi mua sắm sẽ có một thẻ liên kết riêng, khi đến cửa hàng họ chỉ cần chọn cái mình thích rồi cửa hàng sẽ tự động trừ tiền trong thẻ đó.
SeungCheol không hay mặc đồ của thương hiệu này nên vẫn thanh toán theo cách truyền thống, nữ nhân viên và hai nam nhân viên quản lý kho hàng tay xách nách mang một đống đồ đi theo phía sau hai người, thế trận trông vô cùng hoành tráng.
Khi đám người đi qua hết, lúc này mới để lộ đôi nam nữ giờ đã trở thành hai con chim cút đứng nép trong một góc không ai quan tâm, bọn họ cũng tự thấy không còn mặt mũi nào đứng cùng một chỗ với hai người kia nữa.
Ngay cả giám đốc kinh doanh của nhãn hàng cũng đích thân tới chào hỏi, bọn họ là cây đinh gì trong mắt người ta cơ chứ.
Hai người im lặng đứng đó, nửa lời cũng không dám hé môi.
Tới khi Choi Seungcheol rút ra tấm thẻ đen từ trong ví, nhìn hoa văn in trên thẻ, người đàn ông nhà giàu kia lại càng thêm run rẫy khúm núm.
Đó là chiếc thẻ đen quyền lực nhất hiện nay, toàn thế giới chỉ có khoảng hơn 1000 chiếc, chỉ phí thường niên hàng năm của chiếc thẻ này đã lên đến $5000 rồi, tuy nhiên không phải ai cũng có thể sở hữu nó.
Người..người đàn ông đó là ai chứ?! Có tầm ảnh hưởng lớn đến như vậy…
Nhìn đống đồ mà nhóm nhân viên tay xách nách mang còn không hết, rồi lại ngó xuống năm cái áo vắt trên tay mình, cô gái xấu hổ chỉ muốn tìm chỗ giấu chúng đi.
Choi Seungcheol vừa định đưa thẻ cho cửa hàng trưởng nhưng lại đột nhiên dừng lại, chị ta cũng bất giác sợ hết hồn, tưởng bản thân đã làm sai chuyện gì.
“Ngài, ngài Choi…có vấn đề gì sao ạ?”.
Choi Seungcheol hơi nghiêng người, nhìn cặp nam nữ đứng nép trong góc tường.
“Hai người kia tới thanh toán trước mà nhỉ, thật ngại quá”.
Choi Seungcheol làm tư thế mới, ý bảo họ lên trước. Hai người kia run rẩy nhìn nhau, rất nhục nhã nhưng lại sợ khí tức băng lãnh trên người Choi Seungcheol, ánh mắt anh ta giống như bảo rằng nếu họ không bước lên sẽ chết rất thê thảm.
Hai người không còn tư thái phách lối như lúc trước nữa, cả hai dè đặt rụt rè đi đến quầy thu ngân, cửa hàng trưởng nhìn thấy bọn họ lúc này lại đâm ra chướng mắt đến kì lạ.
Nếu không tại bọn họ sao chị ta lại bảo nữ nhân viên đuổi Jeonghan đi chứ, nếu không cũng đã không gặp chuyện này rồi, chức cửa hàng trưởng chị ta khó khăn lắm mới bò lên được cũng sắp mất luôn. Đồ sao chổi!.
Cửa hàng trưởng tính xong đưa túi cho cặp nam nữ, cao giọng:
“Tất cả là 2 triệu 500 nghìn won ạ”.
Cửa hàng trưởng đưa cho nữ nhân viên lo việc còn lại sau đó vội giúp Choi Seungcheol tính tiền.
“Của ngài tổng cộng là 27 triệu 500 nghìn won ạ”.
Sự chênh lệch giữa hai bên được cửa hàng trưởng lớn giọng công bố khiến đôi nam nữ xanh tím cả mặt, cô nàng chảnh chọe kia xấu hổ đến muốn chui luôn xuống đất, cô ta nấp sau người đàn ông, không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.
Hai người nhanh chóng nhận lấy quần áo rồi đi như bỏ chạy khỏi cửa hàng, để lại vô vàn ánh mắt khinh bỉ và chê cười đuổi theo phía sau bọn họ.
Gớm, chảnh chọe cho dữ vào, vàng mạ mà bày đặt đi cà khịa kim cương, hiện tại chỉ biết cúp đuôi bỏ chạy, đúng là không ra gì. Giờ mặt bọn họ bị mọi người nhớ hết rồi, dám cá một năm sau cũng không dám xuất hiện trong trung tâm thương mại này nữa.
Những kẻ không biết trời cao đất rộng là gì như vậy luôn phải chịu kết cục bẽ mặt.
“Đi thôi!”.
Tính tiền xong Choi Seungcheol nhét tay vào trong túi, nói với người phía sau mình.
Bất ngờ cánh tay bị thứ gì đó ấm áp chạm vào, trĩu nặng.
Anh cúi đầu nhìn, hóa ra là người con trai nhỏ kia đang khẽ khàng ôm lấy cánh tay, ngước đôi mắt to tròn trong suốt nhìn anh.
Jeonghan biết SeungCheol đang giúp mình trút giận những kẻ kia, điều này chứng tỏ anh quan tâm đến cậu, xem cậu là người nhà của mình.
Jeonghan vui lắm, trong lòng cũng không còn cảm giác sợ hãi Seungcheol như lúc đầu nữa, cậu ôm cánh tay anh, hạnh phúc nở nụ cười.
“Giờ mình về nhà hả? Về nhà thôi~”.
Choi Seungcheol nhìn người bên cạnh vui vẻ như trẻ con lại nhịn không được mà bật cười, anh nhanh chóng quay đi không muốn cho cậu thấy, hắn giọng, nói:
“Còn chưa mua xong mà”.
“Hả?! Nhưng nhiều lắm rồi!”.
“Không nói nhiều. Đi!
“Nhưng mà rất tốn kém…”
“Thích cái gì tôi mua cho”.
“Mua đồ chơi có được không??!”
“Được”.
“Mua thỏ con nữa nhé?!”.
“Mua hết!”.
…
Hai người níu kéo nhau đi trong trung tâm thương mại, bước chân Choi Seungcheol không còn vội vả như trước nữa mà đã chậm lại, để người phía sau có thể theo kịp.
Jeonghan giống như đại gia oanh tạc cả mấy dãy tầng lầu, đồ đạc phải thuê xe riêng kéo về mới đủ.