Dụ dỗ - Chương 8: Nghiêm túc nói hươu nói vượn
Những đứa trẻ khác đang chơi bằng xẻng, nhưng Hà Tô không có gì cả. Cô chỉ có thể nghịch cát bằng tay, đôi bàn tay trắng nõn đã lấm lem bùn đất.
Trương Du nhìn thấy một chiếc xẻng bị bỏ quên trong hố cát. Nó là của cậu bé vừa chạy trốn, anh đi đến nhặt nó lên rồi đưa cho Hà Tô chơi.
Hà Tô vẫn đang vùi đầu đào hố bằng xẻng. Trương Du cảm thấy trời nắng quá, sợ cô bị nắng chiếu vào, đi đến gần nói:
“Đừng chơi nữa, đi thôi! Chúng ta đi siêu thị mua kẹo ăn!”
Hà Tô nghe nói mình sắp có kẹo ăn, lập tức đứng dậy, tay cầm xẻng háo hức chuẩn bị rời đi. Trương Du cầm lấy xẻng từ tay Hạ Tô ném vào đống cát, rồi nắm bàn tay nhỏ bé lấm lem bùn đất của cô đến vòi nước rửa tay:
“Cái xẻng đó của người khác rồi, lát mua cho em cái khác.”
Anh nắm tay Hà Tô rửa qua rồi dẫn cô đến siêu thị gần đó.
Nhìn mặt trời rực rỡ trên bầu trời, cùng một Hà Tô xinh đẹp dịu dàng bên cạnh, Trương Du cảm thấy mình nên mua thêm một chiếc ô, anh quen phơi nắng rồi, nhưng nếu đi nắng quá lâu cô có thể bị cháy nắng.
Vào siêu thị, Trương Du quen đường đi đến hàng bày đồ ăn vặt, lấy một túi và nói với Hà Tô đang chăm chú nhìn quanh: “Ăn gì cứ lấy.”
Sau khi chọn đồ hồi lâu, Hà Tô gần như lấy hết những gì nhìn thấy, mắt cô không rời khỏi đống đồ ăn vặt, tay cũng không ngừng nhặt đồ.
Cuối cùng, Trương Du bước ra khỏi siêu thị với hai túi đầy ắp, trong túi còn có một chiếc xẻng nhỏ để Hà Tô nghịch cát.
Trương Du một tay xách hai túi ni lông, tay kia nắm tay Hà Tô đi về khu chung cư.
Anh muốn quay lại thật nhanh để cởi áo lót của Hà Tô ra. Anh không thể để bà Trương biết, nếu không bà ấy chắc chắn sẽ biết chuyện anh giúp cháu gái của bà mặc đồ lót.
Trương Du đưa Hà Tô về nhà, may mà bà Trương vẫn chưa trở về.
Sau khi vào nhà đặt đồ xuống, việc đầu tiên anh làm là kéo Hà Tố ngồi xuống sofa, vén áo ngủ của cô lên, ngồi sau lưng cô cởi cúc áo lót ra rồi cất lại vào tủ.
Đã gần trưa rồi, có lẽ bà Trương cũng sắp trở về , Trương Du không dám làm quá, anh nhanh chóng giúp cô cởi áo, rồi nói với Hà Tô:
“Hôm nay tôi giúp em mặc áo và đưa ra ngoài chơi, em không được nói với bà, hiểu không?”
Hà Tô cau mày lắc đầu: “Không được nói dối!”
“Đây không phải là nói dối! chỉ không nói với bà thôi, em không nói dối, hiểu chưa?” Hà Tô vẫn nhìn Trương Du với vẻ mặt do dự.
“Nếu em đồng ý, đống đồ ăn vặt và xẻng này đều là của em, nếu không thì không có gì cả.”
Trương Du lấy cái xẻng nhỏ ra, hung hăng đe dọa.
Hà Tố nhìn cái xẻng nhỏ và rất nhiều đồ ăn vặt, trong lòng rung động, cuối cùng cũng gật nhẹ đầu.
Trương Du nhìn Hà Tô ngoan ngoãn, thỏa mãn đưa tay véo má cô.
Anh nhìn hai túi đồ ăn vặt to kia, sợ Hà Tô ăn quá nhiều nên cầm một túi về nhà, nghĩ bụng sẽ tích trữ chút đồ ăn vặt ở nhà để dỗ dành Hà Tô.
Sau bữa trưa anh mới quay trở lại nhà bà Trương.
Anh thấy Hà Tô ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa xem ti vi, Trương Du cảm thấy hơi chột dạ, sợ bà Trương biết chuyện mình đã làm với cháu gái bà, cũng những tâm tư của mình với cô.
“Bà Trương, chuyện là thế này. Cháu đã nói với trưởng khu về tình hình của cháu gái bà rồi, sau đó trưởng khu cũng không ép bà đưa em ấy đến bệnh viện nữa.”
Trương Du liếc nhìn Hà Tô đang ăn vặt, rồi nói với bà Trương.
“Thật sao? Cảm ơn Cháu nhé Tương Du, thật ra ông ấy cũng chu đáo, Tô Bảo ở nhà một mình cũng không an toàn.”
Bà Trương cảm kích cảm ơn Trương Du.
“Cháu có một người bạn làm y tá, viện dưỡng lão cô ấy làm ngay cạnh trung tâm của cháu, nếu bà không phiền, cháu có thể gửi em sang chỗ bạn cháu.”
Để tiếp xúc với Hà Tố nhiều hơn, anh nói hươu nói vượn với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Cứ gửi em ấy cho họ chăm sóc khi bà không ở nhà, cháu có thể đưa em ấy đi, đón em ấy về, dù sao đường không xa lắm, cũng tiện.”
Trương Du sợ bà Trương không đồng ý. “Cháu cũng có thể giúp chăm sóc em ấy khi rảnh rỗi. Hơn nữa, cháu chơi thân với bạn ấy, bà không cần lo lắng về chi phí và việc chăm sóc.”
Bà Trương có chút do dự, sợ Hà Tô đi sẽ gây phiền phức cho người khác. Tuy nhiên, bà cũng không chăm sóc tốt cho cháu mình được, nhìn Hà Tô ở bên cạnh, bà quay sang nói với Trương Du: “Cảm ơn cháu đã giúp đỡ.”
Bạn làm y tá của Trương Du là nói bừa, viện dưỡng lão cũng nói bừa. Tất cả chỉ là lời nói dối của Trương Du để tiếp cận Hà Tô.
Nhưng bà Trương không hề biết cháu gái mình đang bị người đàn ông trước mặt nhắm đến, cũng không ngờ sau này cháu gái mình lại bị người đàn ông này lừa vào tay.