Dụ dỗ - Chương 7: Mặc áo lót cho cô
Hôm nay, Trương Du không đến trung tâm huấn luyện vì chuyện của Hà Tô.
Trước tiên, anh đến gặp trưởng khu, nói với ông là anh sẽ lo chuyện của Hà Tô, yêu cầu ông đừng gây áp lực cho bà Trương.
Trương Du là giảng viên đại học, đồng thời là chủ của một trung tâm thể dục thể thao. Tất nhiên, anh quen biết một số cán bộ và lãnh đạo trong thành phố, nên trưởng khu vẫn phải giữ thể diện cho Trương Du, hứa rằng chỉ cần Hà Tô không gây ra rắc rối nào thì cũng không quan tâm đến chuyện này.
Sau khi Trương Du giải quyết xong chuyện của trưởng khu, anh đến nhà bà Trương, chuẩn bị bàn bạc chuyện của Hà Tô với bà.
Anh gõ cửa, nhưng không thấy ai trả lời. Vừa định gõ thêm lần nữa, người hàng xóm cạnh nhà bà Trương có việc ra ngoài, thấy Trương Du đang gõ cửa. Bà ấy nói chắc là bà Trương chắc hẳn vẫn đang dọn dẹp khu dân cư chưa về.
Bà Trương đã lớn tuổi, nhưng không muốn ngồi yên một chỗ, bà tìm việc làm thêm quanh khu phố, ngày nào cũng dọn dẹp.
Trương Du vừa định rời đi, nghĩ bụng tối nay sẽ đến sau, nhưng bất ngờ cửa lại mở ra.
Một chiếc đầu nhỏ xíu mềm mại thò ra từ bên trong, đôi mắt to tròn nhìn Trương Du.
Trương Du cố gắng kìm nén kích động, không muốn làm cô gái nhỏ sợ hãi, anh muốn tạo dựng hình ảnh tốt đẹp về một người anh trai trước, rồi mới lừa gạt cô vào tay mình…
Trương Du hỏi bằng giọng dịu dàng nhất: “Hà Tô?”
Hà Tô không nói gì, cẩn trọng nhìn Trương Du.
“Bà em có nhà không?” Trương Du muốn nói chuyện với Hà Tô nhiều hơn, hy vọng cô sẽ nói chuyện với anh.
Hà Tô lắc đầu, vẻ mặt không vui, không vui chút nào khi không có bà.
“Có muốn xuống lầu nghịch cát không? Chúng ta cùng đi nhé?”
Trương Du hơi cúi người xuống, nhìn cô gái nhỏ ngang tầm mắt, để hai người gần nhau hơn.
Trẻ con không thể cưỡng lại được sự cám dỗ muốn ra ngoài chơi, Hà Tô cũng không ngoại lệ.
Đôi mắt Hà Tô mở to, vẻ mặt phấn khích, không chút do dự, cô gật đầu mạnh như gà mổ thóc.
“Vậy thì đi lấy chìa khóa, chúng ta xuống ngay.” Trương Du nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hà Tô, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn.
Nhưng Hà Tô chỉ nghe được nửa câu sau. Cô không quay lại lấy chìa khóa, bước ra khỏi cửa và chuẩn bị chạy xuống cầu thang. Nếu Trương Du không kịp thời ngăn Hà Tô lại, có lẽ giờ này cô đã chạy vội xuống cầu thang rồi.
Trương Du không biết bà Trương có chìa khóa không, nên đành phải một tay ôm eo cô, bất lực nâng Hà Tô đang giãy dụa lên rồi bước vào cửa tìm chìa khóa.
Hà Tô rất nhẹ, eo thon và mềm mại. Vừa bước vào cửa, Trương Du mơ hồ cảm thấy cánh tay mình chạm vào cái gì đó, không đúng lắm. Anh đặt Hà Tô xuống, nắm chặt vai cô rồi xoay người lại, mặt đối mặt với anh, ánh mắt dừng lại trên ngực cô.
Quả nhiên, Hà Tô lại không mặc đồ lót!
Bộ đồ ngủ Hà Tô mặc hôm nay hơi trong suốt, anh có thể thấy rõ màu sắc của núm sẫm hơn so với những nơi khác.
Trương Du nhanh chóng quay đầu đi, đưa tay che lại mũi, trên hơi nóng lên, cánh tay có xúc cảm mềm mại khó có thể quên.
“Như vậy sao ra ngoài được…” Trương Du nghĩ.
Trương Du khó khăn quay đầu lại, nói với Hà Tô: “Mặc quần áo vào đi, rồi chúng ta ra ngoài.”
Hà Tô lắc đầu, bĩu môi nhìn Trương Du. Hành động vừa rồi của anh ngăn Hà Tô xuống lầu rõ ràng khiến Hà Tô đang muốn đi chơi cảm thấy không vui. Trương Du đành phải kéo tay Hà Tô đi về phòng.
Lần trước đến nhà cô, cô cũng đi ra từ căn phòng này, đây chắc là phòng ngủ của cô, căn phòng rất gọn gàng, không hề bừa bộn hay bẩn thỉu. Trương Du kéo Hà Tô ngồi xuống giường, bắt đầu tìm đồ lót trong tủ cạnh giường.
Mở ngăn kéo ra, anh thấy một ngăn đựng áo và quần lót. Mặt Trương Du nóng bừng, suýt nữa thì chảy máu mũi. Anh lấy một chiếc áo lót nhét vào tay Hà Tô: “Tự mặc đi.”
Nói xong, anh quay người bước ra khỏi phòng ngủ, Trương Du đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lấy lại bình tĩnh rồi ra phòng khách tìm chìa khóa. Anh đã tìm thấy chìa khóa mà Hà Tô vẫn chưa ra, đứng ngoài cửa gọi vọng vào trong phòng ngủ: “Hà Tô?”
Bên trong không có tiếng động nào.
Trương Du hơi sốt ruột, nắm tay nắm cửa mở ra, chỉ thấy Hà Tô đang ngồi trên giường, tay đang nghịch ngợm dây áo ngực.
Trương Du đi đến bên cạnh Hà Tô, anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô:
“Sao em không mặc áo? Em mặc áo xong rồi xuống chơi nhé.” Hà Tô ngẩng đầu nhìn Trương Du, lắc đầu.
“Không muốn mặc áo à?” Hà Tô gật đầu.
“Không! Mặc áo lót vào!” Giọng điệu của Trương Du có chút nặng nề, Hà Tô giật mình chớp chớp mắt.
“Mặc áo vào đi, lát nữa tôi mua kẹo cho em!”
Trương Du hạ giọng, kiên nhẫn khuyên nhủ Hà Tô, nghe thấy có kẹo cô vui vẻ gật đầu. Nhưng Hà Tô lại đưa áo lót cho Trương Du, anh nhìn áo lót trong tay rồi ngẩng đầu:
“Em… không biết mặc à?”
Hà Tô gật đầu, như đó là chuyện đương nhiên.
Trương Du hiểu Hà Tô không thích mặc đồ lót, chắc ngày thường bà Trương giúp cô mặc hoặc cởi quần áo.
Anh là đàn ông, nào đã mặc cái này cho phụ nữ bao giờ, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt, anh có thể nhìn thấy Hà Tô dưới lớp quần áo trông như thế nào, thưởng thức trước một chút.
“Tôi giúp em mặc.” Trương Du bình tĩnh nói, nắm nhẹ chiếc quần nhỏ.
Trương Du đặt quần lót lên giường trước, nắm nhẹ gấu váy ngủ của Hà Tô rồi từ từ kéo lên, bắp chân dần hiện ra trước mắt anh.
Sau đó là đùi và quần lót… Xuyên qua khe hở giữa hai chân, mơ hồ có thể nhìn thấy nơi riêng tư của Hà Tô, lớp trên quần lót có màu sẫm hơn, đó chính là lông của Hà Tô…
Trương Du nhìn chằm chằm vào chỗ đó, nuốt nước bọt.
Tay anh tiếp tục cởi bỏ váy ngủ, để lộ vòng eo và bụng trắng nõn của Hà Tô, không hề có chút thịt thừa nào trên bụng.
Trương Du đẩy váy ngủ lên cổ , để lộ Hà Tô chỉ mặc độc một chiếc quần lót trước mặt mình.
Người trong cuộc vẫn tỏ ra ngây thơ, không hề biết rằng tình hình hiện tại của mình sẽ khiến người đàn ông trước mặt phát điên bất cứ lúc nào. Ngực của Hà Tô không nhỏ, lại rất trắng, trắng hơn cả vùng da xung quanh, hai núm vú hồng hào, mềm mại đến mức khiến người ta muốn cắn một cái.
Những núm vú hồng hào điểm xuyết trên bộ ngực to tròn trắng nõn nà như đang cám dỗ Trương Du.
Anh cảm nhận được cây thịt của mình đã cứng ngắc, nhưng đây không phải là nơi anh có thể làm được, nên anh đành phải nghiến răng chịu đựng. Đưa tay lấy áo lót mặc cho cô, bảo cô hơi xoay người lại, ngồi sau lưng cô, giúp cô cài áo lót, rồi nhanh chóng kéo đồ ngủ xuống.
Sau đó, anh nắm tay Hà Tô ra khỏi cửa, dùng chìa khóa khóa cửa lại, cả hai đi xuống lầu chơi cát. Có vài đứa trẻ đang chơi ở bãi cát, một trong số đó là đứa đã bắt nạt Hà Tô tối qua, vừa nhìn thấy Trương Du là chúng liền bỏ chạy ngay.
Trương Du ngồi trên một tảng đá nhỏ bên cạnh bãi cát, nhìn Hà Tô vui vẻ đùa nghịch với cát, anh thật sự không hiểu cát có gì vui.
Nhưng chỉ cần cô vui vẻ là được. Trương Du cười ngây ngô nhìn Hà Tô đang tươi cười rạng rỡ.