Dụ dỗ - Chương 23: Rời khỏi người quan trọng nhất
Lệ Tây nhìn thấy Trương Du bước ra khỏi phòng bệnh, cô ta đi vào ngay.
Trong phòng cả nhà đều nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lạ mặt trước mắt. Ba cô mở miệng trước:
“Cô là?”
“Tôi là bạn gái của Trương Du, đến đây để bảo cô tránh xa bạn trai tôi ra!” Lệ Tây ngạo mạn chỉ vào Hà Tô đang mở to mắt sững sờ.
“Ý cô là gì? Tô Bảo nhà tôi không phải loại người như vậy!” Mẹ của cô nổi giận khi nghe người phụ nữ kia sỉ nhục con gái mình.
“Con gái bà là tiểu tam phá hoại tình cảm của người khác! Nếu không phải vì cô ta, Trương Du đã tha thứ cho tôi từ lâu rồi!” Lệ Tây trừng mắt nhìn Hà Tô.
“Con bé này, sao dám nói như vậy chứ!” Bà Trương ngồi dậy khỏi giường, run rẩy chỉ tay vào Lệ Tây.
“Cô…” Mẹ Hà thấy vậy liền muốn chạy đến trước mặt Lệ Tây, may mà ba Hà đã giữ bà lại.
Tiếng ồn ào trong phòng bệnh thu hút đám đông những người hiếu kỳ. Nhiều người dừng hóng chuyện trước cửa, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xì xào bàn tán. Trương Du vừa xuống cầu thang đã thấy cảnh tượng hỗn loạn này. Anh bỏ qua vợ chồng Lý Thắng Thiên, chen qua đám đông và lao vào trong.
Chuyện đầu tiên anh nhìn thấy là Lệ Tây đang cãi nhau với mẹ Hà. Anh ta cau mày, đưa tay ra túm lấy cánh tay Lệ Tây rồi đẩy cô ta ra khỏi phòng bệnh, khiến cô ta ngã nhào xuống đất.
“Trương Du…” Lệ Tây ngẩng đầu vừa nhìn lên thấy là anh, ánh mắt cô ta hoảng hốt.
Cô chỉ muốn cảnh cáo họ rồi bỏ đi, nhưng không ngờ Trương Du quay lại nhanh như vậy.Lệ Tây còn đang suy nghĩ xem nên nói gì thì Trương Du quay người bước vào phòng bệnh, đóng sầm cửa bỏ mặc cô ta ngồi bệt dưới sàn.
“Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, còn tìm tới đây.” Lưu Nhạc Nhạc đang được Lý thắng Thiên đỡ đuổi kịp đến đây.
“Trước thì cắm sừng Trương Du, sau đó trở thành tình nhân của hắn ta rồi bị bỏ rơi. Giờ cô lại đến tìm Trương Du sao?”
Lưu Nhạc Nhạc sỉ nhục cô ta mặt mọi người: “Cô làm tiểu tam phá hoại gia đình, làm tình nhân, giờ lại muốn phá hoại tình cảm của Trương Du! Cô nên chết cùng đứa con hoang của cô đi!”
Lưu Nhạc Nhạc điên lên chửi mắng Lệ Tây, Lý Thắng Thiên đứng bên cạnh cố gắng trấn an cô.
Những người xung quanh chỉ trỏ vào Lệ Tây, cô ta không thể chịu đựng được đứng dậy chen qua đám đông hoảng loạn bỏ chạy. Thấy mọi người ngoài phòng bệnh đã tản đi, Lý Thắng Thiên đỡ Lưu Nhạc Nhạc vào phòng bà Trương.
Trong phòng bệnh, Hà Tô vẫn còn đang khóc, Trương Du bị ba cô đấm một cái, khóe miệng hơi rớm máu. Hà Tô định chạy đến ôm anh, nhưng mẹ Hà đã ngăn lại, cô không thể đến gần anh, chỉ có thể vừa khóc vừa đứng nhìn Trương Du.
Nghe thấy tiếng nức nở của Hà Tô, Trương Du bỗng cảm thấy bao nhiêu công sức của mình dành cho cô đã được đền đáp, tin chắc sự lựa chọn của mình là đúng.
Bà Trương ngồi im lặng trên giường nhìn Trương Du, ánh mắt thoáng chút thất vọng.
“Chú dì à, không phải như cô ta nói đâu, cô ta là bạn gái cũ của Trương Du, họ chia tay và không liên lạc từ lâu rồi.”
Lưu Nhạc Nhạc nhìn cảnh tượng đó, không nhịn được lên tiếng bênh vực Trương Du. Vừa nói, cô vừa véo nhẹ Lý Thắng Thiên bên cạnh, anh ta chợt hiểu ra, lên tiếng bênh vực: “Đúng vậy!”
“Trương Du thật sự rất yêu con gái cô chú, chưa từng làm gì tổn thương em ấy cả!”
“Là cháu không xử lý ổn chuyện trước kia, làm cho mọi người thất vọng, cháu xin lỗi.”
Trương Du đối mặt với người nhà Hà Tô, khom lưng cúi đầu thật sâu.
Lý Thắng Thiên đứng bên cạnh nhìn theo, vẻ mặt khó tin. Trương Du không phải là người hay cúi đầu xin lỗi người ta.
“Cháu sẽ xử lý tốt, nhưng hi vọng mọi người cho cháu một cơ hội, cháu thật sự rất thích Hà Tô, cháu…”
“Đừng nói nữa! Chúng tôi sẽ dẫn theo Tô Bảo, cho con bé đi chữa bệnh, chuyện của hai người dừng tại đây đi.” Trương Du còn chưa nói xong, đã bị mẹ Hà ngắt lời.
Nghe vậy, Trương Du bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tô, cô cũng nhìn Trương Du, bả vai run lên. Trương Du hé môi định nói gì đó, nhưng ba mẹ Hà Tô không cho anh cơ hội.
“Mẹ, hôm nay chúng con về thăm, cũng sẽ dẫn Tô Bảo đi, lần sau lại về thăm mẹ.”
Mẹ Hà chào tạm biệt Bà trương, dặn dò hộ lý chăm sóc tốt cho bà, cố sức kéo ép Hà Tô đi ra ngoài. Hà Tô khóc rất lớn, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hình như cũng biết là mình phải rời khỏi Trương Du.
Lúc đi ngang qua Trương Du, cô định nắm lấy tay anh, nhưng mẹ Hà đã giữ cô lại, không cho cô chạm vào tay áo anh.
Trương Du buồn bã nhìn Hà Tô bị cha mẹ đưa đi, mà anh không thể làm gì được. Thấy giọng Hà Tô gần như khản đặc vì khóc, ánh mắt anh đầy vẻ đau lòng.
Cuối cùng, trong phòng bệnh chỉ còn lại bà Trương, Trương Du, Lý Thắng Thiên và Lưu Nhạc Nhạc.