Dụ dỗ - Chương 13: Có nhớ tôi không?
“Cháu chăm sóc Tô Bảo giúp bà được không? Con bé ở lại đây sẽ lo lắng, ngoài bà ra, con bé chỉ tin tưởng cháu thôi.”
Ăn xong, bà Trương giao Hà Tô cho Trương Du.
“Bà Trương đừng lo, ngày mai chúng cháu sẽ đến thăm bà.”
Trương Du đồng ý, anh thu dọn hộp cơm trưa rồi đưa Hà Tô về nhà. Trước khi đi, anh dặn hai hộ lý chăm sóc bà Trương thật tốt.
Trương Du đưa Hà Tô về nhà, vừa vào cửa, Hà Tô đã bị ép lên cánh cửa hôn tới tấp.
“Ưm…” Ngay lúc Hà Tô tưởng mình sắp ngạt thở, cuối cùng Trương Du cũng buông cô ra. Trán Trương Du áp vào trán Hà Tô, má dán chặt vào má Hà Tô, hơi thở dồn dập, hai má Hà Tô ửng hồng vì nụ hôn, thở hổn hển, môi vẫn còn ướt đẫm nước, tay chân yếu mềm bám chặt lấy Trương Du.
“Em có biết tôi nhớ em đến nhường nào không?” Anh cúi đầu hôn cô lần nữa.
Hà Tô còn chưa kịp thở, miệng cô lại bị bịt kín, yếu ớt dùng hai tay đánh đánh Trương Du, cố gắng đẩy anh ra.
Lần này Trương Du không hôn lâu, rời khỏi môi cô trước khi bị nghẹt thở.
“Em có nhớ tôi không?” Trương Du bế Hà Tô lên rồi ngồi xuống sofa, ôm chặt cô hỏi.
“… Có…” Tai Hà Tô ửng hồng, cô khẽ đáp.
“Ha ha…” Trương Du cười khẽ, cúi đầu hôn lên vành tai đỏ ửng của Hà Tô.
Hà Tô dựa vào lồng ngực đang rung lên vì cười của Trương Du, e thẹn vùi đầu vào lòng anh. Lúc ở bệnh viện cô ăn hơi nhiều, nên bữa tối ăn ít hơn. Hà Tô ôm bụng no căng, lắc đầu, từ chối bát canh Trương Du đưa đến, anh thấy cô thật sự đã no nên không ép nữa, ngửa đầu uống hết bát canh.
Trương Du đang rửa bát trong bếp, Hà Tô đứng bên cạnh đưa bát cho anh, anh đi đâu cô theo đó. Cuối cùng, mọi thứ đã được dọn dẹp xong xuôi, Hà Tô được đưa vào phòng tắm, anh dạy Hà Tô cách điều chỉnh nước nóng: “Tự tắm đi.”
Sau đó, Trương Du bước ra khỏi phòng tắm.
Hà Tô nhìn xung quanh rồi cởi quần áo ra tắm như bà đã dạy trước đây.
Trương Du chợt nhớ ra ở đây không có quần áo cho Hà Tô, nên đành phải tìm một chiếc áo trong tủ quần áo cho cô.
“A! Anh Trương Du! Mắt em đau quá…” Bỗng nhiên, tiếng hét của Hà Tô vang lên từ phòng tắm, Trương Du vội vàng đẩy cửa phòng tắm đi vào, lúc bước vào, đầu, người và mặt của Hà Tô đều đầy bọt, chẳng trách mắt cô lại đau.
Trương Du cầm vòi sen rửa sạch bọt xà phòng trên mặt Hà Tô. Cô mở mắt, tròng mắt hơi đỏ.
“Nhắm mắt lại, sao em ngốc đến mức không biết tắm hả?” Hà Tô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Trương Du bất đắc dĩ cầm vòi sen gội đầu cho cô.
Sau khi tóc được xả sạch, nước chảy xuống người Hà Tô, rửa trôi bọt xà phòng trên người. Vóc dáng tuyệt mỹ của Hà Tô hiện ra trước mắt. Trương Du nhìn xuống, cổ, ngực, bụng, lông mu, rồi đến đôi chân thon dài.
Mắt Hà Tô vẫn nhắm nghiền, hơi nghiêng đầu, hàng mi dài khẽ rung, đôi môi đỏ mọng ướt đẫm nước, vô cùng mê người.
Trương Du mở vòi sen, không nhịn được ôm hôn cô.
Nước chảy từ đỉnh đầu xuống, ép Hà Tô không thể mở mắt, lông mi chỉ có thể run rẩy, hai tay đặt lên ngực.
Quần áo Trương Du đã ướt đẫm nước, nhưng anh không hề bận tâm. Anh cắn môi Hà Tô, đưa lưỡi vào, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn, không ngừng mút lấy nước bọt của cô, nhưng vẫn có rất nhiều nước bọt chảy ra từ khóe môi.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng của Hà Tô, chậm rãi di chuyển xuống, chạm vào mông cô, véo nhẹ, thật là mềm mại. Sau đó, anh tiến lên phía trước, tay anh đặt lên một bên ngực cô, xoa bóp nhẹ nhàng, thịt ngực chảy ra từ kẽ tay anh.
Hà Tô không chỉ cảm thấy lạ lẫm trong lòng mà còn có những thay đổi kỳ lạ trong cơ thể. Cô cảm thấy bên trong ngứa ngáy, như thể có rất nhiều kiến đang bò, hình như cô còn tè dầm.
Hà Tô xấu hổ nắm chặt hai chân, không muốn để Trương Du phát hiện ra mình đang tè dầm, cô cũng tăng cường sức mạnh cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của anh.
Nhưng Hà Tô càng giãy dụa, Trương Du lại càng ôm chặt lấy cô, như muốn đem Hà Tô khảm vào người mình.
Hà Tô chỉ có thể lùi lại, Trương Du cũng theo Hà Tô di chuyển chân, rất nhanh, Hà Tô bị dán lên vách tường, lùi cũng không còn đường lui, mà Trương Du đè chặt cô lên tường, không cho nhúc nhích.