Dụ dỗ - Chương 12: Xảy ra chuyện
Mấy ngày Trương Du đi công tác, đầu óc anh cứ lơ đãng. Anh muốn nhanh chóng hoàn thành công việc rồi về gặp Hà Tô càng sớm càng tốt.
“Sao vậy?” Trương Du ngày nào cũng ủ rũ, ngay cả Lý Thắng Thiên cũng thấy Trương Du có gì đó không ổn.
“Biến! Tôi không có tâm trạng nói chuyện!” Trương Du đá vào mông Lý Thắng Thiên.
“Chỉ là đi công tác thôi mà, có gì to tát đâu!” Lý Thắng Thiên sờ mông, vẻ sợ hãi.
“Thằng nhóc này… không phải có bạn gái rồi chứ?!” Trương Du cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, Lý Thắng Thiên tưởng anh đang xem ảnh bạn gái, mặt dày ngó xem sao.
Trương Du muốn xem ảnh, nhưng sau khi ở bên cô gái kia lâu như vậy, anh mới phát hiện trong điện thoại không có một tấm ảnh nào của cô.
“Sớm thôi.” Trương Du nhếch miệng, trong đầu toàn bóng dáng Hà Tô.
“Đệt! Bao giờ thế? Sao không cho tôi xem!” Lý Thắng Thiên tỏ vẻ lắm chuyện.
“Có cơ hội khác cho mấy người gặp.” Trương Du đứng dậy, đi chuẩn bị bài phát biểu bế mạc cho ngày họp cuối cùng.
Lý Thắng Thiên muốn tám chuyện thêm, nhưng Trương Du không cho anh ta cơ hội.
“Huấn luyện viên Trương, anh có thể em cho wechat, sau này chúng ta có thể trao đổi được không?”
Sau buổi giao lưu, rất nhiều huấn luyện viên nữ hoặc nhân viên công tác đã đến gặp Trương Du.
“Trao đổi có thể tìm anh ta, tôi không thích giao lưu, hơn nữa bạn gái cũng ghen.”
Trương Du giơ tay đẩy Lý Thắng Thiên ra chắn cho, rồi trở về khách sạn thu dọn đồ đạc trở về.
“Cậu vô đạo đức, cứ vậy mà đẩy tôi ra à?” Lên máy bay, Lý Thắng Thiên ngồi cạnh Trương Du, cằn nhằn: “Không phải cậu nói hai người vẫn chưa hẹn hò sao? Hôm nay mồm miệng nhanh thế, lại còn kêu bạn gái tôi nữa.”
“Quản nhiều vậy làm gì? quan tâm bản thân mình đi, nhiều bạn gái thế không sợ vợ ghen à?”
Trương Du ngả người ra sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Chậc! Cậu cho là tôi ngốc à? Giao mấy người đó cho Tiểu Ngô rồi!” Lý Thắng Thiên tỏ vẻ đắc ý.
“Này! Bạn gái cậu sẽ như nào nhỉ?”
“…” Thấy Trương Du không để ý đến mình, Lý Thắng Thiên cũng không buồn quan tâm nữa, nhắm mắt ngỉ ngơi.
Xuống máy bay, Trương Du đi thẳng về nhà.
Lúc thu dọn đồ đạc xong, mang theo quà đặc sản đến nhà bà Trương, lại nghe tin bà Trương bị ngã đang nằm trong viện.
Trương Du không chút do dự, vội vã chạy đến bệnh viện.
Anh tìm đến phòng bệnh của bà Trương, thấy bà nằm yếu ớt trên giường. Hà Tô đang ngủ trên giường bên cạnh, hai khóe mắt sưng đỏ.
Trương Du bước đến bên giường Hà Tô, vén vài lọn tóc lòa xòa trên trán rồi đắp chăn cho cô, ánh mắt đau lòng.
“Khụ Khụ…” Trương Du nghe thấy tiếng ho yếu ớt của bà Trương, quay qua nhìn, bà Trương vẫn chưa tỉnh dậy.
Anh ở lại một lát, thấy bà Trương và Hà Tô vẫn đang ngủ, anh bước ra khỏi phòng bệnh.
“Y tá, bà lão có sao không? Còn cô bé kia nữa.” Trương Du ra ngoài hỏi một y tá.
“Bà ấy không sao, bị chấn động nhẹ và bị thương ở chân, cần phải nằm viện một thời gian, cô gái vẫn khỏe, chỉ bà bị ngã thôi.”
“Lúc đầu cô ấy rất ồn ào, cứ khóc mãi, không nghe lời ai khuyên bảo, cũng chẳng ăn uống gì.” Y tá quay đầu nhìn phòng bệnh rồi tiếp tục nói.
“Ba mẹ cô ấy không đến à?” Trương Du cau mày hỏi.
“Họ đến muốn đưa người đi, nhưng cô bé không đi, hình như họ muốn ra nước ngoài, nên đã tìm hai hộ lý, sắp xếp xong xuôi cả rồi.”
Nói xong y tá bị gọi đi.
Trương Du đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn Hà Tô ngủ trên giường qua lớp kính, rồi quay người rời khỏi bệnh viện. Về đến nhà, anh hầm chút canh gà cho bà Trương và Hà Tô ăn, sau đó xào vài món ăn kèm, nấu cơm rồi mang hộp cơm đến bệnh viện.
“Cháu không muốn ăn! Bà ơi…”
Vừa bước đến cửa phòng bệnh, anh đã nghe thấy tiếng khóc và tiếng dỗ dành ồn ào của Hà Tô từ bên trong, kèm theo tiếng ho yếu ớt của bà Trương.
Trương Du đẩy cửa ra, mọi người trong phòng bệnh đều nhìn anh.
“Bà Trương, cháu đến thăm bà.” Trương Du bước tới đặt hộp cơm xuống.
Anh vừa đặt hộp cơm xuống, Hà Tô lập tức chạy đến ôm chầm lấy anh.
“Anh Trương Du… Bà bị đau… huhuhu..” Hà Tô dang hai tay ôm chặt Trương Du, ngước nhìn anh, nước mắt lưng tròng.
“Bà không sao đâu, bà sẽ sớm khỏe lại thôi.” Trương Du an ủi Hà Tô đang khó chịu khóc lóc.
“Tôi ở đây được rồi.” Trương Du đuổi hộ lý đi.
“Trương Du… sao cháu lại đến đây…” Bà Trương suy yếu hỏi.
“Lúc cháu về khu nghe nói bà nằm viện nên đến thăm.” Trương Du kéo Hà Tô ngồi xuống ghế cạnh giường.
Anh mở hộp cơm, lấy từng món ăn ra, đặt lên bàn nhỏ bên cạnh: “Cháu có làm vài món, bà ăn đi.”
“Ăn đi, Tô Bảo, y tá bảo cháu không ăn gì cả, cái con bé này…”
Bà Trương đau khổ nhìn Hà Tô.
“Bà ơi, ăn đi…” Hà Tô ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, dù đói nhưng cô vẫn lắc đầu như cũ.
“Tôi mang hai phần ăn đến đây. Tô Tô, em ăn trước đi, tôi sẽ cho bà ăn.”
Trương Du đưa cho Hà Tô một phần, lấy phần còn lại cho bà Trương.
Bà Trương ăn không nhiều, nên Trương Du phải khuyên bà uống thêm canh gà.
Quay lại nhìn Hà Tô đang ăn một bát cơm, anh bất lực cười rồi lấy khăn giấy lau miệng cho Hà Tô.
“Nếu Tô Bảo không bị tai nạn thì tốt rồi…” Bà Trương nhìn cảnh tượng trước mắt rồi thở dài.
“Cháu không chê em ấy.” Trương Du nhìn bà Trương với ánh mắt kiên định.
“Trương Du… cháu là người tốt…”
Hình như bà Trương cũng hiểu ý của Trương Du, nhưng lại lo lắng anh chỉ đang nhất thời hứng khởi mà thôi.
“Em ấy cũng rất tốt, cháu rất thích.” Trương Du lại một lần nữa kiên định bày tỏ lòng mình.
Bà Trương nhìn chàng trai trẻ trước mặt, không nói gì thêm.